Em mới 21 tuổi. Em đang là sinh viên của một trường đại học, em đã yêu một người đàn ông được hơn hai năm. Anh ấy là một người rất tốt và yêu thương em. Chúng em dự định sang năm em ra trường sẽ làm đám cưới vì anh ấy cũng đã nhiều tuổi, năm nay đã ngoài 30. Gia đình anh ấy thúc giục nhưng vì đợi em nên đến bây giờ, trong khi bạn bè đã có con lớn, anh ấy vẫn chưa lấy vợ. Khi yêu nhau, trong lúc không kìm nén được tình cảm của mình, em và anh ấy đã làm chuyện đó và một điều mà em không bao giờ ngờ tới là em đã có thai.
Thật lòng, khi nói ra điều này, em rất đau khổ và tủi nhục vì em được sinh ra trong một gia đình gia giáo. Bản thân em cũng được mọi người đánh giá là xinh xắn, ngoan hiền, nết na. Em đã luôn cố gắng để giữ mình nhưng cuối cùng... Xảy ra chuyện này, em không dám đổ lỗi cho bất cứ điều gì cả bởi đó là lỗi của em. Em đã sống trong những ngày tháng đau khổ với sự dày vò, mệt mỏi. Điều khiến em cảm thấy được an ủi là người mà em yêu thực sự là một người tốt và yêu em hết lòng. Nhưng bây giờ, em không biết làm thế nào với đứa bé trong bụng đã hơn hai tháng?
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, em cảm nhận được một điều đặc biệt đến thế. Biết tin em có thai, anh ấy rất hạnh phúc và chăm sóc em hơn. Anh ấy khuyên em bảo lưu học tập một năm để làm đám cưới và sinh con nhưng thực sự là em không đủ can đảm. Một gia đình gia giáo, một đứa con gái vốn được tiếng ngoan hiền, một sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa có gì trong tay... những ánh mắt của người đời, nhất là ở một vùng quê còn mang nặng tư tưởng phong kiến như nhà em, cú sốc của bố mẹ em (bố mẹ em rất yêu thương và tự hào về em) rồi gia đình anh ấy nghĩ về em thế nào... rất tất cả những điều đó khiến em ngã gục. Em chỉ biết khóc và đập phá mọi thứ.
Thể trạng của em không tốt, khi mang thai lại càng có nhiều vấn đề nhưng em không chăm sóc sức khỏe của mình. Em ăn uống thất thường, mất ngủ, không uống thuốc... mặc dù người yêu em đã cố hết sức để chăm sóc em. Em không đủ can đảm để giữ lại đứa bé, em quyết định đi bỏ nhưng lúc đặt chân đến bệnh viện, người em run lên, nước mắt trào ra và không thể làm gì được nữa. Đứa bé là con em, nó đã có tim thai rồi. Em không chịu nổi cảm giác "giết" con mình, cũng không chịu nổi khi thấy ánh mắt xót xa của anh ấy khi em bảo đi bỏ con. Nhìn anh ấy háo hức mỗi lần xoa bụng em và gọi "con gái ơi", "con gái của anh đấy"... em không thể nào chịu nổi. Em thương con, thương anh ấy vô cùng. Cứ thế... hai lần đến bệnh viện là hai lần em quay về với đứa con nguyên vẹn trong bụng.
Trong đầu em luôn mang suy nghĩ là phải bỏ nó nhưng thực sự trong sinh hoạt đời thường, bản năng làm mẹ khiến em luôn muốn bảo vệ nó. Những lúc đi nhanh trên đường, em giật mình đi chậm lại vì sợ mất con. Đang mùa nhãn, em thèm lắm nhưng cũng không dám ăn vì người ta bảo có thai kiêng ăn nhãn. Người yêu em lúc đầu xin em đừng bỏ đứa con nhưng rồi thấy em như thế, anh ấy đành lòng chiều theo ý em dù rất đau khổ. Thật sự tâm trạng em đang rối bời, cái thai cứ lớn dần, em yêu con và sợ cứ thế này, sau này bỏ đi sẽ rất nguy hiểm.
Còn giữ lại, cuộc sống rồi sẽ như thế nào khi trong mắt bố mẹ, em vẫn là đứa trẻ con, tương lai, sự nghiệp còn chưa có gì. Em còn hai đứa em nhỏ, chúng sẽ nghĩ như thế nào về chị gái? Còn bao nhiêu chông gai kia nữa. Khi viết những dòng này, em thực sự không còn đủ sức để khóc. Mong mọi người hãy cho em một lời khuyên để em có thể vượt qua những ngày tháng này. Em xin cảm ơn tất cả.
Theo Ngoisao.net