Ngay từ khi bước chân vào mối quan hệ này, thứ duy nhất là tôi nghĩ tới là Tiền. Điều đó cũng chẳng có gì khó hiểu khi mà một đứa con gái cố bấu víu vào một người đàn ông đã có gia đình. Tôi đã cho rằng, cuộc tình này giống như một sự đổi trác.
Anh cần tình, cần nhục dục, còn tôi cần tiền. Tôi chưa bao giờ dám nhận mình là một kẻ tử tế vì đã là tử tế thì sẽ không bao giờ xen chân vào tổ ấm của người khác dù vì bất cứ lí do gì. Nhưng đồng tiền đôi khi có sức mạnh chi phối vô cùng lớn lao mà dù biết sai trái tôi vẫn lao vào và tự huyễn hoặc mình bằng suy nghĩ:“Chỉ là tạm thời thôi rồi tôi sẽ trả anh ấy về đúng chỗ”.
Tôi có về mình thứ mà tôi mong muốn. Cuộc sống sung túc và có phần khá giả khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu. Hơn nữa, anh rất tốt với tôi. Anh luôn nói yêu thương tôi mặc cho những lời đó chẳng bao giờ tôi thèm để ý. Trái tim tôi hoàn toàn không có cảm giác gì với cái gọi là tình yêu mà anh vẫn hay nói. Quả thực, ở sâu thẳm trong lòng tôi, có một sự hối lỗi rất nhiều đối với vợ anh. Tôi biết tôi có tội nhưng lại nhủ lòng, rồi đây khi tôi đã đủ đầy những điều mình khao khát có được, tôi sẽ ra đi và trả anh về với tổ ấm của mình.
(Ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy mình may mắn hơn những cô gái chấp nhận cảnh làm nhân tình khác. Anh yêu thương và rất tôn trọng tôi. Dường như anh chưa bao giờ coi tôi là loại gái dùng tiền có thể lên giường mà luôn làm theo những suy nghĩ và cảm xúc của tôi. Tuy vậy,chưa có bao giờ tôi thấy mình yêu anh vì tôi luôn xác định điều ấy là không thể. Nếu tôi yêu anh có nghĩa là tôi chính thức phá hoại tổ ấm của anh. Điều khiến tôi cảm phục anh nhất chính là anh luôn nghĩ cho cuộc đời tôi. Anh đã từng nói nếu có một ngày nào đó tôi tìm được một người đàn ông mà tôi cảm thấy yêu thương, anh sẽ để tôi ra đi và cầu chúc cho tôi hạnh phúc.
Có thể nói mối quan hệ của tôi và giống như những người bạn tri kỉ hơn là một đôi nhân tình. Anh vẫn bên tôi nhưng lại luôn hi vọng tôi tìm thấy một tổ ấm thực sự cho mình. Càng ngày tôi càng cảm kích tấm lòng của anh dành cho tôi nhưng tôi cũng mong sẽ kiếm được một tấm chồng để yên ổn cuộc sống như bao ngườiphụ nữkhác.
Và thực tế là đã có vài người đàn ông tới với tôi nhưng rồi tất cả họ đều ra đi. Người đi vì tôi thú nhận chuyện mình không còn trong trắng, người bỏ vì tự phát hiện ra tôi là bồ nhí của anh. Sau mỗi lần họ rời bỏ, niềm hi vọng về một mái ấm gia đình trong tôi lại vơi hụt. Tuổi xuân của tôi cũng qua đi trong sự chán chường thực sự. Mỗi lần như vậy tôi lại gục đầu vào vai anh khóc nức nở. Anh vỗ về, động viên tôi:“Rồi sẽ có người hiểu và yêu em”.
(Ảnh minh họa)
Khi tôi muốn buông xuôi tất cả thì cũng là lúc tôi biết mình mang thai với anh -mang thai với nhân tình. Anh năn nỉ tôi giữ đứa bé lại vì nó hoàn toàn vô tội. Trong thâm tâm tôi cũng muốn làm điều ấy. Một người phụ nữ như tôi cũng khao khát được làm mẹ như bao người. Nhưng nếu giờ tôi giữ đứa bé lại có nghĩa là sợi dây gắn kết giữa tôi và anh càng thêm chặt, mà như vậy là có lỗi với vợ anh. Khi tôi sinh đứa con này ra, tôi cũng mong muốn con mình được nhận đầy đủ tình cảm của cả cha và mẹ. Nếu anh ở bên mẹ con tôi thì vợ con anh sẽ như thế nào? Còn nếu anh ở bên gia đình của mình thì tôi lại thấy tủi phận cho đứa con mình? Tôi không muốn nó phải chịu thiệt thòi.
Giá mà tôi có thể tìm được một người đàn ông chấp nhận mình thì tôi sẽ dũng cảm từ bỏ đứa bé để không làm khổ quá nhiều người nhưng dường như việc có một tổ ấm cho riêng mình với tôi quá khó khăn. Tôi rất sợ mình sẽ phải sống cô độc cả đời này vì thế mà tôi muốn giữ đứa bé lại. Tôi gần như tuyệt vọng và bế tắc hoàn toàn. Tôi phải làm gì đây, bỏ đi đứa bé và tiếp tục hi vọng có người nào đó chấp nhận mình để rồi biết đâu đó tôi lại phải sống đời cô độc? Hay giữ đứa bé lại và trở thành một ám ảnh quá lớn với cuộc hôn nhân của anh? Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên để tôi thoái khỏi nỗi khổ tâm này.
Theo Eva