Cô đơn là khi một người rời xa cuộc sống của em

lenhi |

Mỗi lần bước vào quán cà phê ấy lòng em không sao khỏi nhớ. Một nỗi nhớ cồn cào xiết chặt con tim với vết thương chưa lành.

Vẫn gốc quán đó cùng chiếc ghế chỗ ngồi quen thuộc khiêm tốn nơi cuối những hàng cây trong khu vườn. Lối đi lát đầy lá vàng và giàn hoa màu tím nhạt. Anh vẫn bảo đây là vị trí anh thích. Anh từng ước nếu sống trong đời có nhiều thời gian để nghiền ngẫm như thế này về mọi chuyện cần phải nghĩ thì quý biết bao.

Đây là lần cuối cùng tôi ngồi cùng anh và không biết có gì tiền định không vì đó là một buổi tối cuối năm.

Trong làn gió khẽ run rẩy của hơi lạnh bay vởn theo từng cơn mưa phùn lất phất làm ướt tóc người, tôi và anh nghé vào quán cùng lắng nghe bản nhạc mà cả hai đều thích.

Tôi ngồi bên anh lặng nhìn gương mặt với những nét thân thuộc nhưng sao hôm nay thấy anh có vẻ trầm tư hơn. Anh đang nghĩ gì à? Không. Anh nhẹ nhàng kéo ly nước về phía mình.

-Em à…

-Dạ.

-…

-Sao anh không nói gì? Anh chỉ cười sau câu hỏi đầy thắc mắc của tôi.

Chúng tôi lặng nhìn nhau chẳng ai nói gì. Nhưng có một dự cảm nào đó không hay cho lần gặp này.

Không liên lạc.

Không một dòng tin nhắn.

Không một lần gọi điện.

Tôi cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra với anh. Anh là vậy luôn im lặng. Và tôi hiểu mình không biết nhiều về công việc của anh. Một công việc không mấy bí mật nhưng chẳng cần thiết phải nói cho người khác. Anh hay đi công tác. Anh luôn nhận được những lần điều động đi xa. Chỉ có vậy. Tôi không dám làm phiền anh. Bởi đôi khi công việc làm anh mệt mỏi tôi cũng chỉ biết lặng nhìn. Thấy tôi nóng lòng lo lắng anh lại nhẹ nhàng:

- Công việc của anh là thế mà? Em hãy hiểu cho anh!

Anh luôn vậy nhẹ nhàng đến và lặng lẽ đi. Anh không một lần than phiền về mối quan hệ giữa tôi và anh. Không nói nhiều về công việc anh luôn tự biết dàn xếp cho mình. Chính điều đó đã làm tôi cảm thấy bình yên khi được ở cạnh anh. Nhưng không hiểu sao giữa anh và tôi luôn là khoảng cách của lặng im.

Thời gian với hai chúng tôi như một bức tường ngăn cách quá lớn. Tôi không hiểu anh có sức dồn nén tốt hay do tôi cứ cố tỏ ra không quan tâm anh và cũng có thể tôi đã quá an lòng với những gì đang diễn ra.

Anh đi công tác. Tôi nhận được cuộc gọi vội vàng gấp gáp:

- Anh đi nhé. Ở nhà em đừng buồn. Anh sẽ sớm về thôi mà. Em hãy yên tâm.

Không gặp gỡ không tiễn đưa. Bởi tôi và anh đâu có đủ thời gian cho những lần vội vã ra đi như thế này.

Không kịp dặn dò cũng chẳng nói được lời yêu thương. Giữa tôi và anh dẫu có bao nhiêu lời yêu thương dành cho nhau thì đâu lấp đầy được nỗi nhớ.

Như mọi hôm, suốt một ngày dài đi lấy tin viết bài cái công việc đôi khi khiến chính tôi cũng rùng mình vì phải đi nhiều. Đầu óc luôn căng thẳng với những gì đang xảy ra giữa bao vấn đề cần quan tâm của xã hội. Ngồi bên chiếc máy tính gõ lên những dòng chữ quen thuộc. Lòng lại thấy nhớ một điều gì đó. Bật mạng mở hòm thư điện tử. Vẫn vậy không tin nhắn của anh. Chợt thấy buồn cái buồn rất vu vơ nhưng lại khiến tôi không thể nghĩ tiếp và viết thêm gì nữa.

Đã hơn một tháng từ ngày anh nhận được lệnh đi công tác. Đồng nghĩa cũng chừng ấy thời gian tôi và anh không liên lạc với nhau.

Hơn mười giờ chiếc quả lắc đồng hồ cứ vô tư đưa nhịp. Qua khung cửa sổ chưa vội khép mùi thơm dìu dìu vởn vơ của quỳnh hương đang khẽ khàng bung nở. Từng cánh hoa trắng muốt mỏng manh hứng sương. Trong màn đêm tối sẫm hoa quỳnh cứ nặng lòng nhả hương đơm sắc. Quỳnh hương dâng cho đời cho người sự bình yên với những ai biết thưởng thức và nâng niu cái đẹp. Quỳnh hương đẹp đài trang nhưng không kiêu sa, vẻ đẹp chứa đựng bên trong một nét duyên thầm kín.

Không hiểu sao nhìn quỳnh hương nở mắt tôi lại nhòa nước. Tôi đâu có khóc. Sao tôi lại thế này nhỉ? Nếu có anh ở đây anh sẽ kể tôi nghe sự tích hoa quỳnh hương. Dẫu không nhớ hết anh đã kể tôi nghe bao nhiêu lần sự tích quỳnh hương nhưng tôi vẫn thích anh kể. Muốn nghe anh thủ thỉ bên tai về mối tình đầy ngang trái của loài hoa được phong là nữ hoàng nhưng phải chịu nỗi đau và niềm sầu muộn vì tình suốt đời.

Mải nghĩ và nhớ, tôi giật mình vì tiếng chuông điện thoại trong đêm.

-Dạ alô.

-Anh nè. Em khóc à?

-Dạ không.

-Vậy sao nghe giọng em buồn thế. Hay em ốm à.

-Dạ không.

-Đừng dối anh. Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Yêu anh em phải chịu nhiều thiệt thòi. Anh buồn vì không được ở cạnh lo lắng cho em. Đừng giận anh em nhé!

Lại một khoảng lặng im. Dự cảm chia xa. Tôi mong anh đừng nói thêm gì nữa.

-Nhưng… Em à,

-Dạ. Giọng anh chậm rãi.

-Em, anh chuẩn bị bay.

Tôi như vỡ òa trong cảm xúc, nghẹt thở. Nỗi nhớ đã làm tôi và anh luôn đau đáu trong mong ngóng. Vậy mà….

-Anh đi đâu?

-Anh phải sang một đất nước xa xôi. Đến đó anh sẽ xa em hàng ngàn ngàn cây số. Hơn nửa vòng trái đất.

-Bao giờ anh đi?

-Bây giờ em à. Anh đang ở sân bay.

-Sao lại thế hả anh? Sao anh không nói gì với em trước đó.

-Anh xin lỗi. Anh sợ em buồn. Em sẽ lo lắng.

Hơn mười một giờ đêm. Tôi lặng ngồi một mình đơn độc bên loài hoa chỉ khoe sắc nhả hương về đêm. Qua điện thoại tiếng anh lạc giọng trong những âm thanh xô bồ ồn ã của tiếng cười tiếng nói tiếng máy bay cất cánh.

-Anh đi em nhé! Ở nhà em nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng buồn. Yêu em nhiều lắm.

Đã bao nhiêu đêm hoa quỳnh hương nở, bao nhiêu ngày tôi không nhận được tin gì từ anh.

Em vẫn gọi điện. Số máy lạnh lùng giọng điện thoại viên cài sẵn, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được... Nhắn tin để biết anh vẫn khỏe vẫn sống vui vẫn hạnh phúc nhưng em chỉ nhận được những dòng tin nhắn trả lại.

Ngày ngày em quên mình trong công việc. Em cố quên một nỗi nhớ xa xôi. Nhưng những chiều về nhạt nắng một mình đi giữa cơn mưa giông đầu hạ bất chợt. Em ớn lạnh giật mình. Nay chỉ mình em. Em chạy xe nhanh hơn cái cảm giác khác hẳn những lần chậm rải được cùng anh ngắm nhìn cảnh phố xá về cuối ngày. Tự nghĩ ở nơi phương trời xa xôi ấy có những cơn mưa chiều bất chợt không?

Về đến nhà toàn thân ướt sũng lặng nhìn từng cánh hoa quỳnh hương héo tàn sau một đêm khoe sắc cánh dập tàn nằm rã rời trước hàng hiên. Em mặc kệ cái lạnh của mưa cố nhặt những cánh hoa quỳnh hương đặt cạnh gốc cây dao. Nếu có anh ở đây. Em lại vậy rồi. Sao em nhặt cánh hoa đã tàn làm gì. Em sợ những bàn chân người vô tình đạp nát chúng thì tội lắm. Anh nhìn em cười.

- Em cẩn thận không cảm đấy. Đừng dầm mưa nhiều không tốt đâu.

Chợt giật mình quay lưng đằng sau. Chẳng có ai. Chỉ có hàng hiên đầy nước. Những chiếc lá quỳnh hương rủ xuống, thân quỳnh uốn mình bên cây dao mềm mại.

Giờ em thấy lạnh. Sự cô đơn đã chạm đến tận cùng nỗi sợ trong em. Chợt nhận ra cô đơn không phải là sự vắng mặt ai đó ở bên cạnh mà cô đơn là lúc có một người đã lặng lẽ rời xa cuộc sống của em.

Theo Blog Radio

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Tags
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại