Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc khi bố tôi có một người con riêng ở ngoài, còn mẹ tôi bị bệnh rối loạn tiền đình đã 6 năm nay.
Gia đình tôi kinh doanh không thể gọi là giàu có nhưng bố mẹ cũng không để tôi và các em lo lắng về vật chất. Tuy nhiên không khí gia đình chúng tôi lúc nào cũng căng thẳng, nhất là khi người con riêng của bố chuyển về sống chung với gia đình. Cũng kể từ đấy, nụ cười trên môi mẹ đã không còn nhiều như trước mà thay vào đó là biết bao suy tư, phiền muộn… Thấy cảnh gia đình mình như vậy, tôi cũng không còn có được sự vui vẻ, bình yên như trước đây nữa…
Rồi tôi bắt đầu rũ bỏ cuộc sống của mình để bước vào thế giới ảo. Cả ngày đi học về, tôi lại ngồi trước màn hình vi tính để tìm niềm vui trên mạng. Tôi không còn có được nụ cười trên môi như những người bạn cùng trang lứa, cũng không biết chia sẻ với ai những nỗi niềm trong lòng mình. Dường như tôi nhận thấy cuộc sống quanh mình toàn là điều giả dối, chẳng ai quan tâm, yêu thương tôi thật lòng.
Từ khi bước vào thế giới ảo, tôi cảm nhận được sự yêu thương, chia sẻ của mọi người dành cho mình, dù đó là những người tôi chưa bao giờ gặp mặt. Còn khi đối diện với cuộc sống thật, tôi lại trở thành một con người trầm cảm và câm lặng trước nhân tình thế thái.
Trong mắt mẹ, tôi vẫn là một đứa con gái ngoan ngoãn, trong mắt bạn bè học cùng đại học, ai cũng nghĩ tôi ngoan hiền, sống chừng mực… nhưng đằng sau cái vỏ bọc ấy là một đứa con gái tồi tệ như thế nào, đâu có ai biết?
Cũng từ thế giới ảo, tôi đã quen một chàng trai hơn tôi một tuổi và đang làm chủ một quán net. Tình cảm của chúng tôi ngày càng sâu đậm hơn với những cuộc điện thoại kéo dài hàng giờ. Cũng từ đó, tôi đi học cũng chỉ mong điểm danh sớm để trở về gặp anh trong cái “gia đình nhỏ nhoi”ấy.
Anh kể cho tôi biết bao nhiêu chuyện về cuộc đời anh, nhất là anh bị người yêu phản bội khi đang mang trong mình giọt máu của anh. Thế nhưng cô ấy vẫn không biết lỗi để quay về mà quyết định mang cả con anh đến với người đàn ông khác. Gia đình anh cũng không được hạnh phúc khi bố anh đã có vợ hai và cả những đứa con riêng nữa… Thời gian ấy, đêm đêm anh chuyện trò, tâm sự với tôi còn nhiều hơn cả thời gian anh ngủ. Tôi đã hi vọng vào một thứ hạnh phúc ảo, về một gia đình và những đứa trẻ đáng yêu… Nhưng hạnh phúc đâu có chỉ đơn giản và đẹp như mình tưởng tượng?
Hạnh phúc ảo của tôi kéo dài được 5 tháng thì anh quyết định sẽ lên Hà Nội gặp tôi. Nhưng đúng hôm anh nói sẽ lên với tôi thì có một người phụ nữ gọi cho tôi nói rằng,“Tôi là vợ anh ấy. Anh ấy đã có gia đình và đứa con 2 tuổi. Chúng tôi lấy nhau từ khi cả hai đứa đang học lớp 12”.Nghe những lời của người phụ nữ ấy nói, tôi không dám tin những điều đó là sự thật…
Tôi đã không ngờ, chính người đàn ông tôi hết mực yêu thương lại cướp mất đời con gái của tôi (Ảnh minh họa)
Vậy là tôi đã bị anh và bạn anh lừa dối suốt 5 tháng qua… Đứa con gái bé bỏng anh vẫn thường nhắc đến mỗi khi nói chuyện với tôi “Đấy là con của bạn thân anh”lại chính là con ruột anh, còn ảnh cưới của anh và vợ anh được đăng lên blog thì anh bảo,“Đó là ảnh cưới của anh và người cũ cùng chụp khi đang còn yêu nhau”. Cứ nghĩ những điều anh và những người bạn anh nói là thật nên tôi cũng chẳng một chút mảy may nghi ngờ…
Sau đêm hôm đó, tôi vẫn không tin mọi chuyện là sự thật. Sáng hôm sau, tôi nhắn tin hỏi anh,“Đó có phải là sự thật không?”thì anh gọi điện hỏi tôi, “Em nhắn tin gì thế, anh không hiểu. Tí anh lên Hà Nội rồi anh sẽ giải thích với em sau”. Đến khi tôi gọi điện hỏi những người bạn thân của anh thì mọi người ai cũng bảo,“không biết gì hết”.
Lần đầu tiên gặp nhau cũng là lần đầu tiên tôi khóc nhiều như thế! Chúng tôi cùng vào quán cà phê nói chuyện và anh thừa nhận,“Anh đã có gia đình và một đứa con. Tất cả những gì người phụ nữ ấy nói với em đều là sự thật. Nhưng vì ở quê anh làm quán net nên hầu như thời gian anh đều dành cho em. Từ ngày quen em, những bữa cơm anh dành cho gia đình cũng ít hơn, anh học được cách nói dối cũng nhiều hơn… Nhưng em ạ! Anh cũng có nỗi khổ tâm của riêng anh. Đứa con gái bé bỏng ấy không phải là con anh. Nó là con của một gã đàn ông khác, anh biết nhưng anh vẫn chấp nhận và coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa, anh không muốn làm khổ gia đình, làm khổ đứa trẻ vô tội ấy!”; “Anh lừa dối em cũng vì anh yêu em và thật sự anh không muốn mất em”… Lúc đó, vì lòng tin, vì tình yêu và tình thương dành cho anh nên tôi đã biến mình trở thành một đứa con gái ngu ngốc, mù quáng trước tình yêu của anh. Chúng tôi quyết định bỏ qua chuyện quá khứ và tương lai để nói chuyện vui vẻ với nhau một ngày, rồi sau đó sẽ quyết định kết thúc tất cả.
Tối hôm đó, tôi, anh và một người bạn của tôi đến nhà anh bạn thân của anh ăn cơm. Trong lúc đang ăn, tôi nhắn tin cho anh,“Sau ngày hôm nay, chúng ta sẽ kết thúc tất cả”. Khi nhận được tin nhắn đó, anh đã bắt tôi uống rượu và không chịu thừa nhận mình đã lừa dối tôi. Tôi không uống được rượu nên chỉ mới 3 chén, tôi đã say mềm và không biết gì nữa…
Sau bữa cơm đó, anh bảo với cô bạn thân tôi rằng, “Anh sẽ bắt taxi đứa cô ấy về”. Bạn tôi cũng tin điều đó nên để anh đưa tôi về… nhưng tôi nào đâu biết được, anh ta đã đưa tôi vào một nhà nghỉ. Và chính đêm hôm đó, anh đã cướp mất đời con gái của tôi. Khi tỉnh dậy và biết tất cả mọi chuyện, tôi không thể tin được rằng, người tôi tin tưởng và yêu thương bấy lâu nay lại có thể đối xử khốn nạn với tôi như thế!
Tôi biết trách ai bây giờ? Chỉ trách mình ngu ngốc khi quá tin anh, tin vào tình yêu anh dành cho tôi bấy lâu nay… Phải chăng đấy là cái giá mà tôi phải trả cho sự sai lầm và mù quáng của mình? Nếu như tôi biết dừng lại đúng lúc thì có lẽ, cuộc đời của tôi đã không chịu nhiều nỗi đau và mất mát như thế!
Tưởng rằng, sau khi cướp mất đời con gái của tôi, anh ta sẽ buông tha cho tôi. Nhưng không, người tôi đã từng gửi gắm những lời yêu thương, từng mơ được cùng chung sống dưới mái nhà hạnh phúc, từng gọi bằng hai những từ thân thương, trìu mến “người yêu” lại bắt đầu dở bộ mặt cầm thú, khốn nạn của mình. Sau hôm đó, anh ta nói với tôi rằng,“Anh sẽ không chịu buông tha cho em. Anh sẽ chịu trách nhiệm với em”…nhưng tôi đâu cần cái “trách nhiệm” rẻ rúm đó?
Khi tôi một mực cự tuyệt thì anh đe dọa, “Nếu em không chấp nhận, anh sẽ đến nhà nói cho gia đình em biết tất cả”.Chẳng nhẽ, chừng ấy anh gây ra cho tôi chưa đủ sao? Tôi đâu có được cuộc sống hạnh phúc như biết bao người khác mà giờ đây, anh lại gây thêm cho tôi những đau khổ này? Còn mẹ tôi nữa… mẹ đã một đời hi sinh, vất vả vì tôi thì làm sao mẹ có thể chịu đựng được khi nghe tất cả sự thật đó?
Khi không chịu được những lời đe dọa của anh, tôi đã quyết định nói cho mẹ tôi biết tất cả sự thật. Rồi gia đình anh và gia đình tôi gặp mặt nói chuyện, hôm ấy cả vợ và đứa con gái của anh cũng đến. Mẹ bắt tôi quỳ trước bàn thờ gia tiên và hứa sẽ từ bỏ anh để làm lại từ đầu… Nhưng cũng từ hôm đó, trong mắt mọi người, tôi không còn là một đứa con gái nết na, ngoan hiền như trước đây nữa. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, cả anh chị em trong gia đình nội tôi cũng vậy…
Thời gian đó, bố mẹ bắt tôi chuyển về ở cùng một người chị họ. Chị ấy là người có thành tích học tập khá tốt, lại rất khéo léo, cởi mở với mọi người. Kể từ hôm ở với chị ấy, tôi lại thấy cuộc sống của mình áp lực hơn bao giờ hết. Tôi luôn bị mọi người đem ra so sánh với chị họ…và bản thân tôi cảm thấy mình thật tồi tệ và nhục nhã khi bị chị ấy coi không ra gì, suốt ngày nói giọng khinh bỉ, mỉa mai tôi nhưng trước mặt mọi người lại tỏ thái độ quan tâm, yêu thương tôi.
Khi mọi việc đa lắng xuống, tôi cũng mở lòng mình hơn với mọi người. Mới đây, tôi cũng đã đón nhận một người bằng tuổi tôi, anh đang học cảnh sát ở Sóc Sơn. Tuy chúng tôi ở xa nhau, một tháng chỉ được gặp nhau một lần nhưng tôi vẫn cảm giác ấm áp và có được một niềm hạnh phúc thật sự.
Tôi biết tôi yêu anh và anh cũng rất yêu tôi… nhưng tôi đang rất lo lắng khi phải đối diện với anh về quá khứ của mình. Những chuyện buồn đó luôn xuất hiện trong suy nghĩ của tôi và tôi sợ đến một ngày nào đó, anh biết được sự thật thì anh sẽ ra sao? Có lẽ tôi sẽ không thể chịu đựng nếu như tôi phải mất anh, người đàn ông tôi yêu nhất.
Hiện tại anh vẫn chưa biết được điều đó… nhưng cứ giấu mãi trong lòng như thế này, tôi thấy mình lừa dối anh nhiều quá! Tôi là một đứa con gái không còn trong trắng, tôi cũng không đủ can đảm để nói ra sự thật đó… và tôi cũng không thể chấp nhận được nếu một ngày nào đó, tôi mất anh!
Tôi phải làm sao để tìm ra lối thoát?
Theo 24h