Tôi năm nay 43 tuổi, sinh ra trong một gia đình khá giả, hiện tôi đang sống tại huyện Phú Xuyên, Hà Nội.
Gia đình tôi có một quán quay phim, chụp ảnh, đây cũng là công việc chính của gia đình trong suốt bao năm qua, ngoài ra cũng còn những khoản thu nhập khác nữa nên gia đình tôi cũng vào dạng khá giả. Nhìn chung về kinh tế gia đình tôi không có gì phải suy nghĩ.
Tôi sinh được hai con gái, chúng đều rất ngoan và đã khôn lớn. Đứa thứ nhất đã đến tuổi lấy chồng, đứa thứ hai đang học tại một trường Đại học trên thành phố. Thế nhưng với tôi cuộc sống không nhẹ nhàng trôi đi như vậy. Chồng tôi, anh ấy thích có con trai để nối dõi. Không sinh được con trai cho anh cũng là lỗi của người làm vợ như tôi. Tôi ngỏ ý muốn sinh thêm đứa nữa biết đâu ông trời thương tình cho vợ chồng tôi đứa con trai mà cả hai cùng mong ước, thế nhưng anh ấy gạt phắt đi vì cho rằng “đó là cái rớt” rồi, có đẻ nữa cũng chỉ con gái mà thôi. Anh sợ nếu đẻ tiếp sẽ lại là con gái, anh không tin tưởng vào người vợ như tôi. Mà nói thật tôi cũng không dám tin vào điều ấy.
Cảm giác tội lỗi luôn thường trực trong tôi, không nhận được sự đồng cảm từ chồng tôi lại càng chán nản và tỏ ra mặc cảm trước anh và mọi người. Có điều gia đình nhà chồng tôi rất tốt và đều thông cảm cho tôi. Giá trị của tôi trước chồng đã không còn nữa, tôi biết anh yêu và cần con trai chứ không phải cần vợ.
Ảnh minh họa
Anh đã bỏ bê gia đình và công việc. Anh ngang nhiên qua lại với người phụ nữ cách nhà tôi gần 2km. Lời khuyên bảo của tôi chẳng là gì với anh vì tôi đã không còn tiếng nói trong gia đình này. Người phụ nữ ấy trạc tuổi 33, làm nghề bán rau trong một khu chợ nhỏ tại ngay nơi sinh sống. Trước đây cô ta còn sống độc thân nhưng đã có một người con trai lớn của ai thì không ai rõ nữa. Những thông tin tôi nghe được về cô ta từ mọi người đó là người phụ nữ không xinh đẹp nhưng nổi tiếng lẳng lơ.
Từ ngày biết cô ta có con trai với mình, chồng tôi chiều chuộng cô ta hơn, xây nhà và chuyển hẳn đến đó mở thêm một cửa hiệu chụp ảnh khác để sống cùng cô ấy. Cô ấy cũng nghỉ hẳn bán rau ngoài chợ để ở nhà phụ giúp “chồng” công việc và chăm đứa con trai quý báu của họ. Niềm vui của họ cũng chính là nỗi đau của người đàn bà “bất lực” như tôi.
Con gái lớn của tôi sinh chán nản suốt ngày chơi bời, đứa thứ hai không có phản ứng gì nhưng ít nói đi và không còn nhắc đến bố nó nữa. Hàng xóm láng giềng kháo nhau rằng: “Nó được chồng mày nuôi nấng và chăm như thế thì còn lâu nó mới chịu nhả ra nhé. Chỉ có thể mất chồng thôi”. Tôi đau đớn vì những lời nói ấy, nhưng tôi biết mình cần đối diện với sự thật này.
Hiện giờ bé trai kia cũng đã được gần 2 tuổi, cuộc sống của chúng tôi vẫn như những năm về trước. Nỗi đau của tôi như đã lặng đi. Anh thỉnh thoảng vẫn về qua nhà, chóng vánh như cơn gió rồi lại đi ngay. Chúng tôi vẫn chưa ly hôn với nhau, tôi không biết liệu giữa chúng tôi có còn tình cảm vợ chồng không nữa. Thời gian trôi qua, tôi cũng đã làm quen và chấp nhận. Tôi không biết mình có nên đi bước nữa? Ly hôn lúc này liệu rằng tôi có mất tất cả không đây?
Theo Vietnamnet.vn