29 tuổi, cái tuổi bị coi là quá lứa nhỡ thì cuối cùng thì cũng đã đến với Hoa. Hoa bắt đầu biết lo lắng, nếp nhắn xuất hiện ngày càng nhiều trên khuôn mặt cô. Cô sợ ế!
Giá như cô đã có người yêu chỉ chờ ngày là cưới, giá như cô đã có một vài anh chàng nào đó để lựa chọn thì có lẽ cô không lo lắng nhiều như thế. Nhưng đến cái độ tuổi này rồi, cô vẫn trắng tay với những cuộc tình, và không một cuộc hẹn hò.
Người ta ai nhìn cô cũng không muốn lấy làm vợ bởi họ cho rằng, cô có khuôn mặt hơi ác và đôi gò má cao sát chồng. Thế là những anh chàng đến với cô cũng lần lượt ra đi hết. Cô còn trơ trọi lại một mình giữa đất Hà Thành. Bạn bè cô cũng đã có chồng, có con hết cả. Về quê cũng không xong bởi giờ đây, ở cái tuổi của cô, chốn quê cáp họ đã có con lớn hết cả rồi. Thôi thì đành nhắm mắt trụ lại ở nơi này dù rằng cô cũng không còn dư sức để chiến đấu nữa.
Trước đây vì quá mải mê kiếm tiền, vì quá ham hố vật chất, muốn bằng bạn bằng bè, sa hoa, tiểu thư đài các mà Hoa đã bỏ phí tuổi thanh xuân của mình. Đến lúc nhận ra thì đã quá muộn, cô không còn trẻ trung để sống trong tình yêu lãng mạn, không còn đủ tuổi để “đàn đúm” với đám thanh niên nữa.
Cô ao ước biết bao một người đàn ông để nương tựa, một chỗ dựa và một mái ấm gia đình. Thế rồi, cô cố gắng tìm kiếm bằng cách đi dạo trên đường phố một mình, mỗi cuối tuần vào quán cà phê một mình để mong gặp được anh chàng nào đó hợp với cô.
Và mong ước của cô đã thỏa. Vào một ngày đẹp trời cô gặp anh, người đàn ông tên Thắng. Đó là do mai mối của một người bạn và rồi họ quen nhau. Cô không muốn bỏ lỡ một cơ hội nào vì tuổi cô đã không còn trẻ nữa. Cô đã nghĩ đến chuyện tiến xa hơn với người đàn ông vừa giàu có lại ga lăng này. Và cô cũng đã nghĩ anh là thiên thần còn lại mà ông trời để dành cho cô. Cái máu hám vật chất lai dâng lên trong người Hoa và cô đã chọn anh .
Ngày cưới bạn bè hết lời ngợi khen cô vì số chồng muộn mà hên, lấy được anh chồng giàu có. Cô không nói chỉ cười mãn nguyện trong bộ đồ cô dâu trắng muốt. Cô yêu chồng và nghĩ rằng mình sẽ là một bà hoàng khi lấy được anh.
Đêm tân hôn đến thật nhanh. Anh thụ động trong chuyện chăn gối thậm chí anh không thể làm gì được, không có cảm giác mãnh liệt mặc cho cô tìm mọi cách quyến rũ. Cô không trách anh mà còn nghĩ rằng, chắc tại mình không biết cách làm cho anh hài lòng.
Rồi đến tối hôm sau, cô chuẩn bị một chiếc giường ngủ thật đẹp, trang trí lãng mạn và lộng lẫy, coi đó như là đêm tân hôn của mình. Cô mặc một bộ đồ mỏng, quyến rũ nằm đợi chồng nhằm gây ngạc nhiên cho chồng. Thế rồi, chồng cô cũng đến nhưng ngoài dự đoán của Hoa, anh không mảy may ngó ngàng đến cô thậm chí còn làm ngơ trước những cử chỉ ân cần, mời gọi của cô.
Hoa bực tức đứng phắt dậy, quát vào mặt chồng: “Anh làm sao thế, anh coi tôi là cái gì mà đã qua đêm tân hôn anh cũng không thèm động chạm đến người tôi? Anh có coi tôi là vợ của anh không?”
“Không”! Câu trả lời thẳng thừng khiến Hoa sửng sốt. Tại sao anh lại không coi cô là vợ? Và anh thú nhận với vô rằng, anh bị “gay”. Anh không thể gần gũi cô, không thể làm những điều giống như một gã đàn ông bình thường vẫn làm cho vợ mình trong đêm tân hôn. Đó là lý do vì sao đến giờ phút này anh vẫn chưa lấy vợ. Và anh lấy Hoa cũng chỉ vì gia đình anh giục quá, vì anh cũng cần có một người chăm sóc bố mẹ anh!
Hoa đau khổ và tuyệt vọng. Giấc mộng vàng son của cô đã tan như sương khói. Cô chán nản không biết tìm lối thoát ra sao. Nếu bỏ anh cô lại mang tiếng là đã qua một đời chồng và cô sẽ chẳng còn có cơ hội tiếp theo nữa. Còn nếu sống chung với anh thì không biết cuộc đời cô sẽ đi đến đâu. Cô thật sự cảm thấy bế tắc và chán nản cho số phận nghiệt ngã của cuộc đời mình.
Theo Eva