Tôi thực sự rất buồn về chuyện tình cảm của tôi. Em năm nay 21 tuổi và em đang có bạn trai lớn hơn em 5 tuổi. Em và anh ấy đã quen nhau được 2 năm. Anh ấy thuộc mẫu người thích chiều chuộng.
Từ lúc em quen anh ấy, anh luôn cho em cảm giác yên bình và thật hạnh phúc khi em ở gần anh. Anh đã cho em biết tình yêu là gì vì từ trước cho tới bây giờ em chưa thực sự đến với ai và anh ấy là người đầu tiên em quen và yêu. Anh là mối tình đầu của em và anh cũng biết anh là người đầu tiên em quen.
Em yêu anh ấy hết mình và đặt tình cảm rất sâu nặng vào anh ấy. Ngay cả thứ quý giá nhất của người con gái, em cũng đã trao trọn cho anh. Sau lần đó, anh càng yêu em nhiều hơn và quan tâm em rất nhiều. Anh còn nói sẽ cưới em làm vợ. Điều này làm em thực sự rất vui và hạnh phúc khi nghe những lời nói đó.
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường nhưng sau khi một thời gian anh ấy dẫn em đi gặp gia đình nhưng bị dì của gia đình anh đã cấm đoán tình yêu của hai đứa. Em rất buồn vì điều này nhưng anh nói rằng dù cho ai đó cấm cản thì anh vẫn sẽ đến với em. Anh cũng nói rằng tình yêu luôn phải có thử thách và cần phải biết vượt qua.
Em rất buồn nhưng anh đã khích lệ tinh thần em rất nhiều. Em cũng thuộc dạng gia đình khá giả, tuy em không xinh đẹp nhưng nói về việc bếp núc thì em giống như mẹ của em vì mẹ em là một người đầu bếp rất giỏi. Nhưng sau một thời gian, anh ấy sang nước ngoài định cư cùng với gia đình, anh ấy bảo em hãy đợi anh trong vòng 5 năm rồi anh ấy sẽ trở về vì hiện anh muốn gây dựng sự nghiệp trước.
Em thì nghĩ rằng, nếu yêu nhau thì cho dù mấy năm chờ đợi cũng sẽ về bên nhau và cả hai chúng em đều cố gắng xây dựng hạnh phúc sau này. Ngày em tiễn anh ấy tại sân bay em đã rất buồn và ngay cả anh cũng vậy. Em đã cố gắng kiềm chế nước mắt để không phải khóc và em cũng đã làm được. Ngày anh đi là ngày em buồn nhất, anh đã hứa với em rất nhiều điều và em cũng đã tin vào lời hứa của anh.
Hiện anh đã đi được nửa năm rồi. Hàng ngày chúng em cùng nhau trò chuyện kể những chuyện vui buồn. Nhưng càng ngày anh càng trờ nên ghen tuôn hơn vì anh biết có nhiều người theo đuổi em. Hễ ai vào chat với em mà là con trai thì anh lại ghen. Anh cấm đoán em rất nhiều từ việc em đi ra ngoài. Anh căn dặn em đừng đi chơi nhiều và cấm em không được phép xài điện thoại di động với lý do vì anh đi rồi mắc công em lại nhắn tin với người nào nữa nên anh không thích. Buổi tối thì em phải ở nhà lên mạng trò chuyện với anh.
Em biết anh rất yêu em nên anh mới làm như vậy. Nhưng rồi mọi chuyện cũng có giới hạn của nó cho đến một ngày em phải chuẩn bị đi du học xa. Nhưng anh lại không cho em đi và đã trách móc em đủ điều. Anh nói rằng chỉ có em là niềm hy vọng của anh. Anh sợ em đi học xa ra thế giới bên ngoài rồi em sẽ quên mất anh. Nhưng em nói em sẽ trở về sớm thôi và anh hãy đợi em.
Lúc đầu anh khăng khăng không cho em đi và bắt em lựa chọn một là chọn anh, hai là chọn gia đình và tương lai. Khi nghe những câu nói này em đã khóc rất nhiều. Nhưng em đã mạnh mẽ nói lên những gì em đã lựa chọn. Em đã chọn gia đình và tương lai. Em đã nài nỉ anh đừng bỏ em vì thực sự em không muốn như vậy. Em đã cố gắng thuyết phục anh rồi cuối cùng cũng được anh chấp nhận cho em đi học xa nhà.
Em rất vui vì điều này nhưng giờ anh cứ sợ rằng một ngày nào đó sau khi em học xong thì em sẽ quên anh.Vì vậy anh chỉ cho em thời gian đi du học là 2 năm. Nhưng khoá học của em kéo dài 4 năm. Nếu như em đang học giữa chừng và trở về bên anh thì những người trong gia đình em sẽ rất thất vọng. Nhưng còn anh thì sao? Em không biết phải làm sao hết. Hãy cho em một lời khuyên chân thành lúc này với.
Theo Afamily.vn