Kết hôn là thời khắc hạnh phúc viên mãn nhất với người phụ nữ. Ai cũng mong muốn trải qua những giây phút ngọt ngào, ấm áp bên người chồng thương yêu của mình. Nhưng ngày hôn lễ của tôi lại biến thành bi kịch. Tôi thực sự hối hận, hối hận vì đã đăng ký kết hôn trước ngày cưới. Nếu mọi chuyện không bị ràng buổi bởi tờ giấy hôn thú, thì ngày đó tôi đã nhẹ nhàng rời bỏ anh ta và tình nguyện rút lui để người phụ nữ ấy sở hữu chồng mình.
Nhưng, tôi đã kết hôn và đang mang trong mình giọt máu của anh, làm sao có thể rũ bỏ mọi chuyện? Ly hôn là chuyện động trời với tôi và gieo nỗi đau ghê gớm trong lòng cha mẹ. Nhưng quả thực, tấn bi kịch diễn ra trong ngày cưới khiến tôi suy sụp hoàn toàn.
Ngày định mệnh ấy, bạn gái cũ của chồng tôi bỗng dưng xuất hiện. Mẹ chồng cũng được phen thất sắc. Riêng chồng tôi vẫn lạnh tanh, tỏ vẻ thờ ơ trước vị khách không mời này. Anh bình tĩnh nói với tôi: “Không cần quan tâm tới cô ta”. Đáp lại, người đàn bà táo tợn ấy leo tót lên giường tân hôn của vợ chồng tôi, tiện tay khóa trái cửa. Bạn bè, người thân bắt đầu bàn tán, dị nghị. Có người hóng hớt tò mò, kẻ lại cười cợt đàm tiếu, khiến tâm trạng tôi thêm rối bời.
Điều khiến tôi ngượng mặt nhất là anh trai và chị dâu cũng chứng kiến cảnh này. Họ là hai đại diện của nhà gái, tiễn tôi về nhà chồng. Khi biết rõ người phụ nữ xông vào phòng tân hôn là bạn gái cũ của chồng tôi, anh trai bỗng nổi xung, kéo chồng tôi ra một góc để hỏi rõ ngọn ngành. Tôi hớt hải chạy tới can ngăn. Sau khi tàn tiệc, khách khứa lũ lượt ra về, dường như họ muốn dành thời gian cho gia chủ giải quyết việc riêng. Còn tôi đắng ngắt trong lòng. Bữa tiệc sao mà chóng vánh tới vậy. Mọi người ăn uống vội vàng, ăn cho có lệ, khiến không khí nhạt nhẽo lạ thường. Kể từ khi cô ta xuất hiện, tâm trạng tôi rối bời, suy nghĩ mông lung.
Phòng tân hôn của chúng tôi đã bị khóa trái. Mặc cho mọi người ra sức gọi cửa, cô ta vẫn không ló mặt ra ngoài. Chỉ riêng chồng tôi hiểu rõ bản chất người phụ nữ ấy. Sau vài lần gọi, anh bỗng ngừng lại và tỏ ý không muốn mọi người xen vào chuyện riêng tư này. Tôi thì lặng thinh, cố gắng chịu đựng. Anh trai và chị dâu một mực bắt tôi cởi bỏ váy cưới và trở về nhà. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn ở lại.
Tới khoảng 15h, ngôi nhà đã trở nên vắng lặng tiếng người, chỉ còn lại gia đình chồng, tôi và người phụ nữ ấy. Mẹ chồng nhẹ nhàng khuyên tôi vào phòng nằm nghỉ, nhưng tôi không chịu. Anh nhắc tôi ăn chút gì lót dạ, tôi đẩy anh ra khỏi mình. Chồng tôi lại tiếp tục gọi cửa, nhưng cô ta gan lỳ tới mức không chịu động đậy.
Cuối cùng, khi đã hết cách, chồng tôi đập vỡ cửa kính trèo vào. Cô ta ngóc đầu khỏi chăn, quần áo vứt bừa bãi trên sàn nhà, trong đó có cả quần áo lót. Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi giật thót mình. Cô ta cả gan nằm trên giường tân hôn của chúng tôi trong tình trạng không mảnh vải che thân. Chiêu trò này quả quá cao tay. Ai dám động vào cô ta? Ai sẽ tới lột chăn? Anh vội vàng xua chúng tôi tới phòng bên cạnh để dễ bề nói rõ trắng đen với người phụ nữ ấy. Phòng khách sao vắng lặng tới vậy, mọi người đã dạt vào phòng bên, chỉ còn lại tôi, đờ đẫn ngồi chờ trên sofa…
Nửa tiếng rồi một tiếng trôi qua, chồng tôi vẫn chưa trở ra. Họ đang nói chuyện gì với nhau? Có gì đáng nói trong lúc này? Vì sao không đuổi thẳng cô ta ra khỏi cửa? Còn cô ta, đã chịu mặc quần áo vào chưa? Tôi miên man nghĩ ra đủ kiểu kết thúc cho chuyện này, thậm chí muốn xông vào mắng té tát ả. Vì sao cô ta phá hoại hạnh phúc mà tôi mới vun đắp? Vì sao cô ta muốn cướp đi người đàn ông mà tôi cất công tìm kiếm bấy lâu?
Trước đây, tôi cũng nghe qua chuyện tình cảm của họ. Hai người yêu nhau bốn năm, kể từ năm thứ hai đại học, thậm chí đã có thời gian sống thử. Sau khi tốt nghiệp, mối tình ấy vẫn kéo dài trong suốt hai năm, nhưng vì điều kiện công tác, mỗi người một nơi, họ đành chia tay. Chồng tôi còn tiết lộ, người đề nghị cắt đứt tình cảm chính là cô ấy.
Một năm sau, anh quen tôi. Trong quãng thời gian yêu đương, cha mẹ đôi bên đều rất ưng ý. Tuổi chúng tôi không còn trẻ trung, nên nhanh chóng bàn tính chuyện kết hôn. Khi đó, tôi phát hiện mình mang bầu. Anh hạnh phúc ra mặt. Hai đứa dắt nhau tới chính quyền sở tại để đăng ký kết hôn. Một tháng sau, chúng tôi tổ chức lễ cưới. Tôi đã là gái có chồng, đã yên bề gia thất, làm sao có thể tùy tiện trút bỏ váy cưới, theo anh chị về nhà…
Tôi từng xem qua ảnh của họ. Anh cũng rất chủ động trong chuyện tâm sự với tôi quá khứ của mình. Tôi luôn tin tưởng, anh chỉ dành tình yêu cho mỗi riêng tôi. Ai cũng có quá khứ, làm sao có thể sống mãi với những gì đã qua. Chỉ cần chúng quyết tâm làm lại từ đầu, dành cho nhau cơ hội, cuộc sống sẽ luôn mỉm cười.
Vì niềm tin ấy, tôi mới chọn anh. Chồng tôi cũng luôn miệng thề thốt, suốt đời sẽ đối tốt với tôi, thậm chí hứa hẹn không bao giờ qua lại với bạn gái cũ. Nhưng nếu anh đã cắt đứt mọi chuyện, vì sao cô ta lại đùng đùng tìm tới phá đám hôn lễ? Trong chuyện này, lẽ nào còn có bí mật chưa được tiết lộ giữa hai người?
Hai tiếng sau, cô ta lặng lẽ bước ra khỏi phòng, bước tới gần tôi, chìa tay rồi nói lời chúc phúc. Tôi không chịu bắt tay. Cô ta ra về. Chồng tôi đi theo tiễn biệt. Một tiếng sau, anh quay trở lại…
Ý kiến chuyên gia
Xin chia sẻ nỗi buồn mà bạn gặp phải trong ngày vu quy. Như bạn đã nói, với người phụ nữ, thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời là lễ thành hôn. Gặp phải sự cố như vậy, cô dâu nào cũng sẽ suy sụp tinh thần. Nhưng tôi khâm phục bản lĩnh mà bạn có được, kể cả cách xử sự rất đúng mực mà bạn thể hiện. Khi anh chị bạn muốn xóa bỏ cuộc hôn nhân này, bạn đã kiên trì ở lại. Tôi hiểu, quyết định dũng cảm ấy xuất phát từ tình yêu mà bạn dành cho chồng và đứa con đang mang trong mình, cũng là bởi bạn có niềm tin vào cuộc sống.
Dù mọi chuyện đã qua, nhưng để không khí gia đình thực sự thoải mái, bạn hãy thẳng thắn đối diện với chồng, đề nghị anh nói hết những gì còn khúc mắc. Bạn hãy cởi mở bày tỏ những suy nghĩ của mình, hỏi anh mọi điều để an tâm rằng, mối quan hệ giữa chồng và người phụ nữ ấy đã không còn gì vướng bận. Sự sẻ chia và đồng cảm là yếu tố vô cùng quan trọng để gắn kết quan hệ hôn nhân, bạn ạ!
Theo Datviet