Tôi năm nay 23 tuổi, đã tốt nghiệp Đại học và đã đi làm. Trước đây, tôi có yêu một người hơn tôi 4 tuổi. Khi mới quen nhau, cả hai đều rất vui vẻ và ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện điện thoại với nhau.
Mỗi lần nói chuyện với nhau, tôi cảm thấy rất vui và trân trọng những phút giây đó. Phải nói rằng, tôi yêu anh rất nhiều… và tôi đã lấy hết can đảm để tỏ tình với anh nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Khi tôi hỏi,“Em muốn biết tình cảm của anh dành cho em như thế nào”thì anh cũng không trả lời.
Tôi đã rất buồn và hụt hẫng khi người con trai tưởng chừng đã dành tình cảm cho mình lại không hề đáp trả lại tình yêu tôi dành cho anh ấy… chính vì thế nên tôi đã quyết định ngừng liên lạc với anh một thời gian. Cũng kể từ đó, anh không đến tìm tôi nữa…
Sau nửa năm xa anh, tôi vẫn không thể nào quên được hình bóng ấy nên tôi đã chủ động gọi điện cho anh. Khi nói chuyện điện thoại với nhau, cả hai chúng tôi vẫn nói chuyện thân mật như trước. Tôi cảm nhận được anh cũng rất vui khi chuyện trò với tôi… nhưng không được bao lâu thì mối quan hệ của chúng tôi lại như cũ.
Tôi muốn quên anh, muốn gạt bỏ hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí mình… nhưng tôi càng cố quên bao nhiêu thì lại càng nhớ anh bấy nhiều. Tôi biết anh rất tốt với mình và tôi có cảm giác anh cũng yêu tôi nhưng không dám nói ra… thế nhưng càng ngày tôi càng nhận ra mình đã sai lầm khi ngộ nhận như vậy!
Từ ngày nối lại quan hệ với nhau, anh chỉ thích nói chuyện điện thoại với tôi, chứ không muốn gặp mặt tôi nữa. Tôi có hỏi lý do vì sao thì anh nói, “Anh bận việc không có thời gian gặp em”, biết là anh đang nói dối nhưng vì không muốn anh khó xử nên tôi cũng không hỏi nữa… Chẳng nhẽ, anh có thể buôn điện thoại với tôi suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng lại không có được 30 phút để gặp tôi?
Có lần vì muốn gặp anh quá nên tôi đã tìm đến chỗ anh. Tôi chỉ biết anh ở khu phố ấy, chứ không biết rõ đích xác nơi ở của anh. Trước khi đến, tôi có gọi điện thoại cho anh và nói,“Em gặp anh lần này nữa thôi, rồi vài ngày nữa em phải đi nước ngoài”, tôi chỉ nói dối để thử xem anh có muốn gặp tôi không… nhưng anh trả lời, “Em đừng có đi, anh bận việc rồi nên không ra với em được đâu! Để hôm khác chúng mình gặp nhau sau”. Mặc dù anh ngăn tôi đến nhưng tôi vẫn quyết định qua đó với suy nghĩ,“Anh ra hay không thì em cũng sẽ ở đó đợi anh!”.
Khi tới nơi, tôi đã gọi điện cho anh… và tôi đã rất vui khi anh bỏ công việc để ra với mình. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất lâu… sau khi đã quá muộn thì anh nói, “Cũng đã trễ rồi, để anh đưa em về nhé!”. Tôi nói với anh rằng, “Em không muốn về, đêm nay em muốn ở lại với anh”… nhưng anh không chịu,“Không được, anh không thể ở lại với em được”. Rồi anh hỏi, “Em ở lại rồi ngủ đâu? Đâu có chỗ nào cho em ngủ?” thì em thẳng thắn trả lời,“Khách sạn!” nhưng anh vẫn kiên quyết đưa tôi về.
Sau một hồi khuyên răn, thuyết phục, bắt ép nhưng tôi vẫn không chịu về thì anh lại nhẹ nhàng nói,“Làm sao mà anh ở với em được! Thôi, để anh đưa em về nhé!”.
Khi anh năn nỉ hết lời, tôi cũng chấp nhận để anh đưa tôi về. Cũng chính vì sự tốt bụng đó của anh mà cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên được hình ảnh đó. Và cũng từ lần ấy, chúng tôi đã không gặp lại nhau thêm một lần nào nữa...
Cách đây một tháng, tôi cũng đã tìm đến gần chỗ ở của anh. Tôi đã ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ đợi anh nhưng anh vẫn không ra… Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và không hiểu tại sao anh lại lạnh nhạt với tôi như thế!
Nhiều lúc tôi muốn tìm anh nhưng không biết tìm anh ở đâu, muốn chuyện trò với anh nhưng cũng không biết nói chuyện gì? Tôi thật sự rất nhớ anh… nhưng không thể nào đến được với anh!
Tôi phải làm sao để giải thoát cho bản thân khỏi cuộc tình ngang trái này?
Theo 24h