Lớn lên trong một hoàn cảnh đặc biệt, bố mẹ mất từ khi cậu mới lên 2 tuổi vì một tai nạn giao thông, Điền sống trong sự đùm bọc của mọi người xung quanh nhưng trong một xã hội phức tạp như tại khu chợ cậu sinh sống, Điền dần trở thành “anh cả” với một lượng đàn em khá hùng hậu. Cuộc đời Điền đã trải qua những “chuyến đi dài” để rồi sau đó kết thúc bằng một cuộc hoàn lương hoàn hảo.
“Đại ca” khu ổ chuột
Bố mẹ Điền đều cùng quê ở mảnh đất Quảng Bình chỉ có nắng và gió, vì kế sinh nhai nên sau khi cưới, hai vợ chồng cùng nhau di cư ra mảnh đất thành Vinh để làm ăn từ năm 1987, họ dựng một căn nhà ổ chuột ngay tại chợ Vinh và sống bằng nghề đạp xích lô, nhưng số phận đã cướp đi sự sống của họ.
Khi đang áp tải một chuyến hàng thì họ bị ôtô tông chết, để lại một đứa con trai mới lên hai bơ vơ không nơi nương tựa. Từ đó đứa bé được sống trong sự nuôi nấng, chăm sóc của mọi người xung quanh khu ổ chuột.
Họ cũng là những người lao động chân tay như đạp xích lô, bốc dỡ hàng nên cuộc sống cũng rất khó khăn, họ chỉ có thể chia nhau mỗi nhà nuôi ăn cậu bé tội nghiệp một bữa trong tuần. Nhưng cũng chỉ cần có thế, cậu bé vẫn lớn lên khỏe mạnh.
Lên 6 tuổi, Điền đã có thể tự tìm cái ăn để nuôi sống mình qua ngày nên cậu không cần đến sự giúp đỡ của những người hàng xóm tốt bụng nữa, cậu làm đủ mọi việc quanh khu chợ, miễn là có cái ăn và việc đó nằm trong tầm tay của cậu.
Được sự giúp đỡ của bố vợ nên giờ đây hai vợ chồng Điền đã có một tiệm may khá lớn trong thành phố. (Ảnh minh họa)
Nhưng việc kiếm được miếng ăn đủ no trong thời buổi đất chật người đông, người khôn của khó đâu phải dễ, không phải là một cậu bé lên 6 như cậu mà đến người lớn làm việc để tự nuôi bản thân cũng là khó rồi. Sống trong đói khát ở một môi trường chợ búa đã tôi luyện cho Điền trở nên lọc lõi, khôn ngoan để có thể duy trì sự sống cho mình.
Đến 12 tuổi, trong khi trẻ em cơ nhỡ đi dạt về đây kiếm ăn khá nhiều, tất cả đều là “lính mới” trong khi Điền nhẵn mặt ở khu vực này, nghiễm nhiên Điền trở thành lão làng trong đám trẻ kiếm ăn tại đây. Lúc này, người ta không thuê cậu làm những công việc nhẹ nhàng như trước nữa mà thay vào đó là những công việc nặng nhọc như bốc vác, vận chuyển hàng,…
Cuộc sống khó khăn, công việc không nhiều nên Điền đã tập hợp mấy đứa trẻ trong khu chợ cùng nhau hợp tác làm ăn, sáng kiến đó của Điền được bọn trẻ đồng ý và Điền được giao quản lý chung, từ đó bọn trẻ gọi Điền là “anh cả”.
Tập hợp được sức mạnh liên quân, công việc làm ăn của nhóm trở nên dễ dàng hơn nhiều, bọn trẻ nhận được nhiều công việc béo bở hơn, những công việc mà trước đây người ta chỉ thuê người lớn có sức lực để làm thì nay với gần 20 người trong nhóm, những công việc đó trở nên khá dễ dàng.
Nhưng cuộc sống đâu dễ dàng như chúng nghĩ, khi bọn trẻ bắt đầu có cái ăn đủ no để cho chúng lao động trong ngày thì các thế lực khác bắt đầu kéo đến, những thế lực này đều là những nhóm trẻ lang thang như chúng từ các khu vực lân cận đến để giành giật những công việc chúng đang làm.
Quá bức xúc vì bị chiếm mất chỗ làm ăn, lại chứng kiến cảnh mấy đứa em cả ngày chưa có miếng gì vào bụng, Điền quyết định cùng bọn trẻ đến dạy cho đối thủ một bài học để lấy lại những gì đã từng thuộc về chúng.
Vì quân số đông hơn nên cuộc “hỗn chiến” kết thúc với sự áp đảo ngiêng về quân của Điền và bọn trẻ bên kia bỏ chạy toán loạn. Tối hôm đó Điền nằm nghĩ về hành động của mình lúc chiều, không biết cậu đã nghĩ những gì mà sáng hôm sau cậu nhờ mấy đứa em đi tìm bọn trẻ kia đến và chia cho bọn trẻ đó một nữa phần đất làm ăn.
Với hành động này của Điền, bọn trẻ kia không dám nhận nhưng xin Điền được gia nhập nhóm với sự nể phục “anh cả” được nâng lên một bậc. Từ đây, nhóm đã trở nên dồi dào nhân lực với quân số lên đến 36 người.
Ít năm sau, khi bọn trẻ ngày xưa đã bắt đầu trưởng thành, công việc bốc vác, vận chuyển như chúng đã dần thay thế bằng máy móc. Với sức lực và nhân lực có thừa, nhóm của Điền được các nhà hàng, khách sạn, quán bar thuê làm bảo vệ.
Dưới sự dẫn dắt của anh cả Điền, nhóm dần dần đã chuyển hẳn sang làm bảo kê và trở thành nhóm bảo kê lớn nhất tại khu vực này, chuyên đi xử lý các vụ gây hấn, đánh nhau, làm loạn tại các nhà hàng thuê nhóm bảo kê.
Cứ có vụ nào như thế là nhóm của Điền nhảy vào can thiệp, còn bình thường cả nhóm vẫn chia nhau đi làm bảo vệ khắp khu vực mà không làm hại đến ai cả nên nhóm cũng không có xích mích gì lớn với các nhóm khác bên ngoài.
Cuộc sống bây giờ đã sung túc hơn nhưng con người Điền vẫn không có gì thay đổi, vẫn điều hành nhóm một cách có tổ chức, quan tâm chăm sóc đến từng hoàn cảnh của các anh em.
Tuy hoạt động dưới hình thức như những băng nhóm xã hội đen chuyên đi bảo kê nhưng Điền và các anh em sống rất biết điều, có trên có dưới nên rất được lòng những người xung quanh, những vụ nào đáng ra tay xử lý là nhóm dằn mặt đến nơi đến chốn nhưng làm việc bao nhiêu năm Điền không bao giờ cho phép đàn em triệt đường sống ai bao giờ, chỉ xử lý đủ để họ biết điều hơn là đủ và luôn cho một con đường lùi.
Ngoài những công việc được thuê thì Điền vẫn ra tay giúp đỡ những người khác mà không lấy của họ một xu nên Điền và đàn em luôn được những băng nhóm khác và người dân nể phục.
Anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân
Nhưng anh hùng rồi cũng phải dừng bước trước mỹ nhân. Hương – cô gái xinh đẹp con một đại gia xăng dầu thường xuyên lui tới các nhà hàng nơi Điền làm việc. Chứng kiến các hành động nghĩa hiệp của Điền hằng ngày, lại có một ngoại hình rất nam tính nên Hương đã đem lòng yêu Điền.
Lúc đầu Điền không hề biết gì nhưng sau một thời gian quen biết, Điền cũng nhận ra tình cảm của Hương dành cho mình. Trước vẻ đẹp và tính tình hiền hậu của Hương, Điền không có lý do gì để không đón nhận tình cảm đó cả.
Yêu nhau được gần 1 năm thì Hương quyết định đưa Điền về giới thiệu với gia đình, với hoàn cảnh và công việc đang làm thì không khó để bố Hương điều tra ra được Điền là ai, và tất nhiên là tình yêu của hai người bị gia đình Hương ngăn cấm một cách quyết liệt. Nghĩ mình bị bố mẹ Hương xem thường và không xứng đáng với Hương nên nhiều lần Điền dứt áo ra đi nhưng tình yêu của Hương đã níu Điền lại.
Tình yêu với Hương quá lớn, nhiều đêm thao thức Điền nghĩ cách để kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ Hương không xem thường và đồng ý cho hai đứa đến với nhau. Nghĩ là làm, Điền bắt đầu liên hệ với các “đại lý” phân phối thuốc lắc và ma túy để bán lẻ cho khách trong các nhà hàng, khách sạn.
Điều đặc biệt trong phi vụ này là Điền không cho một người nào trong nhóm biết mà độc lập làm một mình để khỏi liên lụy đến các anh em và tất nhiên Hương cũng không hề biết gì.
Đi bán lẻ một thời gian thấy không biết làm đến bao giờ mới sánh được với gia đình nhà Hương, Điền quyết đình làm liều một phen khi đã liên hệ được nguồn hàng từ Lào. Nghĩ rằng đi vài chuyến như thế thì Điền có thể nghiễm nhiên đến xin gia đình Hương được tự do đi lại.
Sau chuyến đầu tiên thành công mỹ mãn và Điền có một món lãi khá lớn, Điền cũng không quên cho anh em mỗi người một ít để lo công việc cá nhân, mấy đứa em cũng phân vân về số tiền đó anh cả lấy từ đâu nhưng không đứa nào dám hỏi.
Sang tháng sau đó, Điền quyết định đi thêm một chuyến nữa nhưng khi đang vận chuyển hàng về thì Điền bị công an bắt ngay tại cửa khẩu, mọi hy vọng, mọi ước mơ xem như đã chấm dứt với Điền.
Khi biết tin Điền bị bắt, mọi người rất bất ngờ và không hiểu vì sao anh cả lại dại dột dính và “hàng trắng”. Riêng Hương thì còn sụp đổ hơn khi đoán biết được vì tình yêu với cô mà Điền hành động như thế. Mang cái án lên đến 12 năm tù giam, Điền đã suy sụp nhiều những ngày trong trại, Hương và các anh em vẫn thường xuyên vào thăm Điền, mọi người hiểu được nỗi khổ tâm của Điền nên đã động viên Điền rất nhiều.
Còn Hương, cô nghĩ mình đang nợ Điền một món nợ đời nên đã thuyết phục Điền cố gắng cải tạo để sớm được ân xá, ra tù Hương sẽ cố gắng xin bố mẹ cho hai đứa được đến với nhau.
Cuộc hoàn lương của “anh cả”
Tuy được mọi người động viên và khích lệ lớn nhưng Điền không thể bắt Hương bỏ dở tuổi thanh xuân để chờ mình trong vô vọng như thế, Điền đã bảo Hương về tìm một người đàn ông khác xứng đáng hơn mình và bảo Hương đừng vào thăm nữa để anh khỏi bị dằn vì vặt khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Hương.
Nói là làm, thời gian sau đó mặc cho Hương vào thăm Điền vẫn không chịu gặp mặt nhưng với sự kiên trì và tình yêu của mình, Hương đã thuyết phục được Điền cố gắng cải tạo.
Với tình yêu quá lớn và sự quan tâm của Hương và các anh em luôn chờ ngày anh ra trại nên Điền đã cố gắng cải tạo rất nhiều, Điền đã có niềm tin hơn vào cuộc sống, vào một ngày được tự do. Tuy ở trong tù nhưng các anh em và Hương luôn báo cáo cho anh các công việc, cuộc sống hiện tại của mình.
Các anh em ở ngoài giờ đã không làm bảo kê nữa mà chỉ đơn thuần làm bảo vệ, giữ xe cho các công ty, nhà hàng nên họ có thể tự nuôi sống bản thân nhờ vào đồng lương ít ỏi đó, có một số thì đi học thêm một số nghề khác như thợ mộc, thợ hàn,…
Biết được cuộc sống của mọi người tốt như vậy Điền cũng mừng lắm, không có anh bên cạnh nhưng các em đã bản lĩnh hơn trong cuộc sống, không vì một phút túng quẫn mà dại dột sa vào vòng lao lý như mình.
Cải tạo được 9 năm thì Điền được đặc xá vào ngày 2/9 hằng năm, ngày ra tù, Hương và các anh em đã đến đông đủ trước cổng trại để đón Điền, quá xúc động và Điền đã khóc, anh khóc như một đứa trẻ bị bố mẹ cấm cửa nhiều ngày.
Mọi người cũng không thể không khóc khi lần đầu thấy anh cả mình rơi lệ, trong vòng tay của mọi người, Điền đã hứa sẽ làm lại tất cả và chăm sóc Hương suốt cuộc đời còn lại. Thời gian trong trại Điền cũng đã học được nghề may mặc, anh dự định sắp tới sẽ đi học thêm để nâng cao tay nghề và về mở một của hàng may mặc, mọi người vui vì dự định đó của anh cả.
Về nhà Hương trong sự e dè và hơi chút lo sợ nhưng trong thời gian Điền ở trại, Hương đã thuyết phục bố mẹ và kể cho bố mẹ nghe rất nhiều về Điền. Bố mẹ Hương đã có cái nhìn rất khác về Điền và đồng ý cho Hương và Điền kết duyên với nhau.
Được sự giúp đỡ của bố vợ nên giờ đây hai vợ chồng đã có một tiệm may khá lớn trong thành phố, hai vợ chồng đã có của ăn của để và đã xây được một căn nhà 3 tầng, giờ đây tình yêu của họ còn được gắn kết hơn nữa bằng một cu cậu mới 2 tuổi và họ đang sống rất hạnh phúc.
Theo Hoàng Tú
PNTD