Thậm chí, cung cấp tiếp viên cùng giới cho khách và sẵn sàng bán dâm ngay tại quán.
“Lên lầu đi anh!”
Xong màn trình diễn thoát y, chúng tôi đều được các đào bỏ nhỏ vào tai: “Lên lầu anh nhé". Vừa nói, cô “đào” tên T. (quán Q.T trên đường Lê Quang Định) vừa “khiêu khích” khách. Sau khi ra ngoài cài lại các máy quay nghiệp vụ, tôi trở vào và đồng ý lên lầu với T. Các cặp nam nữ lần lượt “tách phòng” - tách từ phòng karaoke chung, đi riêng lên lầu trên cùng.
Lên lầu, tôi được T. dẫn vào một căn phòng tối, phía trước cửa phòng và hành lang có 2 nhân viên nam hướng dẫn. Đây cũng là phòng được thiết kế theo dạng phòng hát karaoke, chỉ có điều không gắn loa và tivi. Căn phòng ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tôi đề nghị bật sáng đèn nhưng T. nói quản lý không cho bật.“Phòng sao trống trơn vậy, an toàn không” - tôi hỏi. “Anh thích nệm thì… ra đây. Ở đây an toàn tuyệt đối” - H. chỉ về phía chiếc ghế nệm kê sát tường.
Điểm đáng chú ý của căn phòng chính ở sau lưng chiếc nệm: một cánh cửa nhỏ nằm sát sàn nhà, khi mở ra vừa tầm người chui lọt. H. trấn an: “Không có gì phải lo đâu anh! Có sao, mình chui sang phòng bên là xong, không ai biết hết. Hơn nữa, ở đây bọn em có người lo rồi, nếu có “động” có người báo trước. Lúc đó, cả anh và em đã mặc đồ xong xuôi rồi. Mà lỡ không mặc đồ kịp thì cũng nhất quyết không ký vào biên bản”.
“Vậy khi có kiểm tra làm sao em biết?” - tôi hỏi. “Sẽ có người báo trước, nếu đột xuất thì bảo vệ sẽ cầm chân ở lầu trên và nhấn chuông để mọi người y phục hoàn chỉnh. Ủa anh là ai mà hỏi nhiều thế? Có làm thì làm nhanh để em còn sang phòng khác” - T. thắc mắc. Lấy lý do phải bảo đảm cho đoàn đối tác làm ăn của sếp, tôi thoái thác và rút 500.000 đồng cho em. “Hôm sau em đền cho, anh nhớ cho 2 nhân viên ngoài cửa mỗi người 100.000 nhé” - T. mỉm cười khiêu khích và đi ra khỏi phòng.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, hầu hết các phòng “tới Z” đều có các lỗ thông nhau để thực hiện “kế 36” như thế. Chỉ cần “động”, lập tức các tiếp viên chui sang phòng bên, mặc quần áo chỉnh tề nên không thể bắt quả tang họ đang bán dâm.
Mỗi lần “đi tàu nhanh” như thế, khách phải chi 500.000 đồng. Tuy nhiên, các nữ tiếp viên cho biết, số tiền nhận được chỉ 200.000 đồng, còn lại phải chung chi cho quản lý và chủ nhà hàng. Tương tự, để được “bay sô” với khách, tiếp viên cũng phải chung chi khoảng nửa tiền cho quản lý.
Chỉ riêng trên địa bàn quận Bình Thạnh, các địa điểm chúng tôi đi thực tế, bên ngoài chỉ đề biển “công ty TNHH thương mại, dịch vụ”, “doanh nghiệp tư nhân nhà hàng”, “công ty dịch vụ”… nhưng thực chất là các điểm bia ôm, karaoke chui (không phép), có từ 30 - 50 nữ tiếp viên, thậm chí có nơi quản lý cho biết có trên 70 tiếp viên nếu cần để phục vụ khách vui vẻ... tới Z. Có thể kể như: H.X., K.T., P.S. (đường Bùi Đình Túy); S.T.P. (Hoàng Hoa Thám); P.T. (Nguyễn Văn Đậu)… hoạt động rầm rộ.
Để qua mặt sự kiểm tra của cơ quan chức năng, hầu hết các điểm này đều thiết kế ngầm hóa dàn karaoke vi tính trong tường, dưới ghế, trên trần nhà vệ sinh... Các cơ sở thiết kế công tắc bí mật điều khiển hệ thống karaoke ở quầy thu ngân. Khi thấy “động”, nhân viên ở quầy thu ngân sẽ tắt hệ thống karaoke, các tiếp viên trong phòng lập tức phi tang micro, bộ điều khiển từ xa, danh mục bài hát…
Có cả mại dâm nam
Tại một phòng khác, theo yêu cầu của khách hàng là nữ, gần chục tiếp viên nam được quản lý cho xếp một hàng ngang trước màn hình tivi. Rốt cuộc, 2 tiếp viên nam được 2 khách nữ khoảng 30 tuổi chọn.
Cũng thuần thục như tiếp viên nữ, nam tiếp viên thể hiện các ngón nghề để vừa lòng khách. Hỏi về thu nhập, một tiếp viên nam ấn ngón cái vào đầu ngón trỏ của mình rồi chỉ cho nữ khách: “Bằng từng này so với các em kia thôi - vừa nói, vừa hất đầu về mấy nữ tiếp viên đang lả lướt với khách nam trong cùng phòng”.
“Chị thích nghe bài gì, em hát chị nghe” - Q., nam tiếp viên, 23 tuổi, ở điểm quán L.M.D trên đường Nguyễn Văn Đậu ân cần hỏi một nữ khách. Vừa mơ màng theo bài hát, Q. vừa vùi mặt khách nữ vào ngực mình.
“Em còn trẻ vậy, lại gầy nữa, sao có kinh nghiệm?” - vị khách nữ hoài nghi.“Chị chưa nghe, “nhỏ có võ” à? Chị chờ xem!” - Q. tự tin. Từng nút quần áo của Q. cũng lần lượt bung ra để chiều khách. Vừa trao đổi số điện thoại, Q. vừa thì thầm: “Nếu chị thích, em có thể lên lầu phục vụ chị. Nếu chị ngại thì cứ gọi em khi có nhu cầu! Chị em gặp nhau và em có thể đi ra ngoài với chị!”.
Cũng tại quán này, sau một lượt chọn “đào” cho khách nam, quản lý phải điều thêm gần chục tiếp viên nữ tới để cho… một khách nữ lựa chọn. Chấm tới chấm lui, khách nữ này cũng chọn được 2 em gái đến ngồi 2 bên phục vụ.
Cũng trong phòng này, nữ tiếp viên Tr. thay vì phục vụ một khách nam như lựa chọn ban đầu thì sau màn múa lửa, Tr. tự động đến bên một nữ khách phục vụ và xin số điện thoại. Thấy khách nữ không tự nhiên, Tr. nài nỉ: “Tối nay chị ghé chỗ em chơi nhé! Em thích chị lắm! Đây, số điện thoại của em…”.
Vì sao trong khi các nhà hàng bia ôm thác loạn hoạt động rầm rộ, từ tài xế taxi cho đến xe ôm đều có thể biết để dẫn khách tới (lấy hoa hồng) trong khi đoàn kiểm tra lại không biết? Thậm chí, có chủ nhà hàng tự xưng là tập đoàn H. với chuỗi 12 nhà hàng hoạt động gần như công khai, thách thức dư luận ở gần trụ sở của thường trực đoàn kiểm tra liên ngành phòng chống tệ nạn xã hội ? Các cơ quan chức năng cần vào cuộc xử lý đến nơi đến chốn các hoạt động mua bán dâm công khai trên