Sau nhiều chuyện không thể nhìn nổi mặt nhau nữa, tôi và mẹ chồng đã chính thức không thể đội trời chung. Từ nay, ở đâu có bà sẽ không có tôi và ở đâu có tôi cũng đương nhiên không có bà.
Chồng tôi là con thứ nhưng anh chồng của tôi thì lại sinh được 3 cô con gái. Chị dâu đang tính làm ivf để đẻ thêm cậu con trai nhưng không hiểu sao nuôi được 5 phôi thì khi sàng lọc giới tính thì cả 5 đều giống mẹ. Hiện tại vẫn đang bế tắc không biết nên làm sao.
Bởi vậy dù là con thứ nhưng chồng tôi vẫn bị bố mẹ gây áp lực chuyện phải sinh con trai. Ấy nhưng mà trái khoáy là chồng tôi mê con gái lắm, từ lúc tôi có bầu anh lúc nào cũng trực chờ hỏi bác sĩ xem có giống mẹ không?
Đến tuần thứ 12, bác sĩ nói rằng khả năng em bé giống mẹ. Tiếp đến tuần 28, tuần 32 bác sĩ cũng vẫn nói là giống mẹ rồi. Chồng tôi mừng ra mặt.
Chồng tôi mừng bao nhiêu thì mẹ chồng khó chịu bấy nhiêu. Kể từ khi biết tôi bầu bé gái, bà mặt nặng mày nhẹ với tôi. Chồng tôi muốn tẩm bổ cho vợ thì bà quát lên là đẻ đứa con gái thì việc gì phải tốn tiền phục vụ một đứa là người ngoài, một đứa nuôi lớn cũng thành người ngoài.
Về sau bà quá quắt nên chồng tôi cãi lại khá nhiều để bênh vợ con, đến khi thấy con trai không nghe lời bà liền đuổi thẳng cổ vợ chồng tôi đi. Chồng tôi chấp nhận, không cãi cọ, hai đứa cùng nhau ra ngoài thuê nhà dù lúc ấy chỉ còn 2 tuần nữa là đến ngày dự sinh của tôi.
Sau khi lo liệu hết mọi chuyện thì tôi đã chuẩn bị vỡ chum. Kể từ tuần thứ 32, tôi không còn hỏi bác sĩ về giới tính của bé nữa vì nói thật tôi hỏi chỉ là để biết đường còn mua quần áo phù hợp với con thôi chứ dù là trai hay gái thì với vợ chồng tôi đều là điều tuyệt vời.
Nhưng điều hai vợ chồng tôi không thể ngờ là đùng một cái tôi sinh ra bác sĩ bảo "con trai nhé". Vợ chồng tôi còn tưởng bác sĩ nhầm cơ, hỏi đi hỏi lại làm các bác phát cáu phải mắng cho một trận.
Thế là con trai tôi tha hồ dùng đồ màu hồng dài dài vì tôi lỡ sắm toàn đồ cho con gái mất rồi.
Sinh nở xong tôi và chồng cũng không nói với bố mẹ. Chồng tôi thì có nói với anh trai vì hai anh chị tốt lắm, dù bố mẹ như vậy nhưng hai anh em họ vẫn thương nhau, chỉ là chịu chẳng ai nói được phải trái đúng sai với mẹ mà thôi.
Tất nhiên chẳng giấu mãi được sự xuất hiện của một đứa bé, mẹ chồng sau khi biết tôi sinh con trai thì mừng lắm, nhưng không dám gọi điện cũng không dám đến thăm cháu vì lỡ đuổi chúng nó đi mất rồi còn đâu.
Lúc bé nhà tôi được 6 tháng thì tôi nghĩ thôi dù nói gì thì bà vẫn là bà nội của thằng bé. Dù bà đối xử với tôi không ra gì đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn cấm đoán tình cảm gia đình nên thỉnh thoảng tôi có đồng ý cho chồng bế con về chơi với ông bà.
Nhưng ở đời nhiều khi mình tử tế chưa chắc người ta đã biết điểm dừng. 2 lần đầu chồng tôi đưa về thăm ông bà thì không sao nhưng đến lần thứ 3 lại bắt đầu có biến.
Hôm ấy chị dâu tôi bế cháu vào nhà vì tôi không bao giờ vào nhà đấy nữa rồi. Chị ngồi với ông bà có 30 phút thôi, lúc chị bảo thằng bé phải gửi trẻ để mẹ nó đi làm thì bà giãy nảy lên chửi tôi là con khốn nạn, bao nhiêu vụ trẻ bị bạo hành rồi mà dám đem cháu đích tôn của bà đi gửi.
Chị dâu thấy ngang ngược khó nghe quá thì có nói lại là phải đi làm mới có tiền mà nuôi con chứ thì bà dõng dạc nói "đợi thằng bé cai sữa xong thì đón về nuôi".
Chị dâu tôi chính kể lại toàn bộ cho vợ chồng tôi nghe, tôi nói là không ức chế là nói dối nhưng cũng có chút nhẹ lòng vì có lẽ đây sẽ là lý do chính đáng để tôi có thể không cần phải cho con đi gặp bà nội nữa.
Tôi đã hết lòng rồi, nhưng khi họ không biết điều thì có lẽ tôi cũng không cần cố gắng.