Bố mẹ chồng tôi vừa họp gia đình để phân chia tài sản. Mẹ chồng tôi 84 tuổi, giờ cứ nhớ nhớ quên quên. Còn bố chồng thì kém bà 1 tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, ông gầy gò, sức khỏe kém nhưng bù lại đầu óc nhanh nhạy nên dạy bảo các con rất tốt. Còn mẹ chồng thì tần tảo sớm hôm đi chợ buôn bán kiếm tiền nuôi chồng con. Thế nên cả chồng tôi và em trai chồng đều là những người ưu tú thành đạt biết thương bố mẹ và thương người.
Chồng tôi là giám đốc một công ty nhỏ, năm nào anh cũng trích tiền túi, tự đi mua đồ chở lên vùng cao làm từ thiện. Em chồng thì làm kế toán trong một công ty lớn, đồ đạc trong nhà bố mẹ là em ấy bỏ ra mua hết.
Hôm chủ nhật vừa rồi, cả gia đình nhà tôi và gia đình em chồng đều về quê. Nhân dịp đông đủ, sau bữa cơm tối, bố chồng lấy ra 1 chiếc hộp thiếc (trước kia đựng bánh kẹo), bên trong đựng giấy tờ nhà đất và 1 cuốn sổ ghi chép.
Ông nói rằng ông bà đã lớn tuổi, chưa biết sẽ "đi" ngày nào nên muốn chia tài sản trước cho các con. Ông bảo rất tự hào khi có 2 người con trai hiểu biết, lễ phép, hiếu thảo. Ông bà tin rằng dù mất đột ngột thì con cái cũng sẽ không tranh giành tài sản dẫn tới mất đoàn kết. Nhưng vì là người lo xa nên ông muốn chia rành mạch trước, trong lúc bố mẹ còn sống, có vấn đề gì cũng sẽ giải quyết được luôn.
Tôi khá bất ngờ khi biết bố chồng có 2 cuốn sổ tiết kiệm trị giá 1,4 tỷ. Bố bảo rằng đây là tiền các con gửi về cho, ông bà không tiêu hết nên dành dụm gửi tiết kiệm. Giờ gia tài của bố mẹ là 1 mảnh đất đang ở rộng 320m2 trong đó có căn nhà 80m2 cùng vườn tược cây cối và 2 cuốn sổ 1,4 tỷ này. Bố chia cho chồng tôi - con cả - mảnh đất. Còn tiền thì cho con thứ. Ông bà sống thì vẫn ở nhà này, chết thì chồng tôi muốn bán thì bán mà muốn để thì để, tùy ý bởi ông bà biết chúng tôi thích ở thành phố hơn. Ông cũng biết con trai thứ đang muốn mở công ty riêng nên ông cho 1,4 tỷ này coi như làm vốn ban đầu.
Chờ bố dứt lời, bất ngờ chồng tôi nói xin được không nhận đất. Anh bảo bản thân có nhà cửa đàng hoàng trên thành phố rồi, giờ nhận đất cũng không dùng đến. Em trai thì đang ở chung cư nhỏ, nếu không ngại đường xa thì hãy về quê ở mảnh đất này, phụng dưỡng bố mẹ, sau thì hương khói cho ông bà.
Em chồng cũng từ chối nhận tiền. Em bảo tiền này là của bố mẹ, ông bà hãy giữ lấy để dưỡng già. Em đúng là đang chật vật khởi nghiệp nhưng có thể vay anh trai hoặc vay ngân hàng, bố mẹ giữ lấy tiền mà phòng thân, cứ mạnh dạn chi tiêu, đừng tiết kiệm quá mức. Còn nhà đất thì trước mắt vợ chồng em ấy vẫn phải ở ngoài thành phố để lo công việc, sau này mọi việc ổn định thì sẽ về sống cùng bố mẹ. Giờ số tiền kia sẽ dành ra để thuê người chăm sóc bố mẹ một phần, một phần thì ông bà chi tiêu ăn uống sinh hoạt bồi bổ, phần còn lại thì tiếp tục gửi ngân hàng để lo bệnh tật tuổi già, ma chay.
Tôi và em dâu nghe đến đâu thì gật gù thấm thía đến đấy. Thấm vì thấy tình cảm gia đình chồng thật tốt đẹp, ai cũng nhường nhịn nhau và hiếu thảo. Dù bản thân chúng tôi chưa phải đầy đủ mọi thứ, nhưng cũng sẽ không tham phần tài sản của bố mẹ. Ai cần hơn thì người đó nhận. Tôi cũng ước sau này mình có thể dạy bảo các con được như vậy, để không bao giờ phải thấy cảnh con cái vì tranh giành tài sản mà từ mặt, gây gổ với nhau.