Vợ chồng tôi chỉ có 1 cô con gái, khi con được 6 tuổi thì chồng tôi mất trong 1 tai nạn giao thông. Mình tôi chăm sóc nuôi dạy con, vì thương con, không muốn con thiếu thốn thứ gì nên tôi làm việc ngày đêm để có tiền lo cho con đầy đủ vật chất.
Ngoại hình con gái tôi rất xinh, cháu học không giỏi cũng không thích học nên hết lớp 12 tôi cho con nghỉ đi phụ việc bán hàng với dì (em gái tôi).
Thế nhưng 1 năm trước, con gái tôi có tình cảm với 1 cậu thanh niên nhìn là biết không tử tế gì rồi. Cậu ta nhuộm tóc nửa xanh nửa vàng, mặc quần áo lúc nào cũng rách ngược rách xuôi, trên cổ đeo sợi dây chuyền như sợi xích. Tôi nhìn không có chút cảm tình nào nhưng con gái hết lời khen cậu ta ngầu. Tôi ngăn cấm nhưng không có tác dụng, con bảo con lớn rồi, con biết suy nghĩ, con làm gì thì kệ con, mẹ không cần can thiệp vào, có gì con tự chịu trách nhiệm.
Tôi cũng nhẹ nhàng khuyên bảo, nhờ thêm cả em gái tôi và những người khác, song vẫn vô tác dụng. Con tôi bỏ làm đi chơi với cậu ta, có những ngày đi qua đêm. Tôi bất lực, chỉ biết khóc.
Rồi con bỏ đi cùng cậu ta, không về nhà luôn. Con chỉ nhắn lại cho tôi 1 câu rằng con theo cậu ta lên thành phố làm ăn. Khi nào có tiền thì con về thăm mẹ. Tôi đau khổ thẫn thờ, không còn tha thiết ăn uống gì đến mức ốm nằm giường 2 tuần lễ mà con gái cũng không về. May có em gái tôi chăm nom lúc đau yếu bệnh tật, không thì chắc tôi không sống nổi.
Khi tôi dần vực lại được sức khỏe, cuộc sống cũng dần bình thường trở lại thì con gái tôi vác cái bụng bầu 7 tháng về. Con khóc lóc nói bị bạn trai bỏ rơi, con ở thành phố lang thang 3 tháng nay, giờ bụng to, mệt mỏi lại không có tiền nên con về.
Thấy con về là tôi mừng rồi, mặc kệ mọi chuyện quá khứ, tôi không hề trách mắng nửa lời mà chỉ động viên an ủi con, chăm lo cho con để con sinh đẻ thật tốt, đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe của cả con và em bé.
Rồi con tôi sinh ra 1 cậu con trai rất bụ bẫm kháu khỉnh. Tôi thương cháu lắm nhưng con gái tôi thì lại tỏ ý ghét bỏ cháu. Nếu tôi không nhắc con cho cháu bú thì con mặc kệ cháu khóc, con cũng không thay bỉm, không ôm ấp, không đoái hoài gì tới cháu khiến tôi rất đau lòng.
Đêm hôm kia, khi tôi ôm cháu ngủ quên trên võng thì con gái tôi bỏ đi. Sáng ra, tôi nhận được 1 tin nhắn rằng con phải đi tìm cậu thanh niên kia, tôi chăm sóc cháu giùm con.
Tôi suy sụp thật sự, tại sao con gái tôi bị 1 lần như thế rồi mà vẫn không tỉnh ngộ? Cháu tôi còn chưa đầy 1 tháng tuổi mà đã phải xa vắng mẹ rồi. Tôi thương cháu trai quá mà không biết phải làm sao để con gái tôi trở về nữa!