Hai ngày sau khi Minh Thuận qua đời, căn nhà của anh vẫn một màu trắng xóa. Xen giữa những bài hát là tiếng nhạc não lòng, khói hương nghi ngút rồi người vào kẻ ra.
Họ là những người đã từng đóng phim cùng anh, họ là những người đã đứng chung sân khấu, họ là bạn, là những người hâm mộ. Những gì họ nhớ về anh thật đẹp, thật tốt, thế nên sự ra đi của Minh Thuận càng để lại nhiều tiếc nuối.
Có những người cố gượng nhưng không giữ được những giọt nước mắt, có những người miệng thì cười mà khóe mắt vẫn ướt đẫm vì buồn đau.
Đạo diễn Công Ninh chia buồn với bố của Minh Thuận.
Người cha già vì tuổi cao, sức yếu buổi sáng còn nghỉ trên phòng, chiều tới cầm lòng không đặng nên xuống nhà để lo cho con trai những ngày cuối.
Ông đi chậm, ngồi cũng chậm, thỉnh thoảng đi đi lại lại, xem những vòng hoa được gửi tới từ đâu. Lâu lâu người nhà chạy ra hỏi ông có mệt không, có muốn ăn gì không, ông lại lắc đầu.
Nghe đâu buổi sáng khi Minh Thuận qua đời, có lúc ông đã xỉu vì tin dữ nhưng rồi cũng gắng gượng. Ông không khóc, hoặc ông khóc lúc nào đó chẳng ai biết, chỉ thấy khóe mi run run, ươn ướt.
Buổi chiều, khi Cha xứ đến làm lễ cho Minh Thuận, ông không vào trong vì không đứng mãi được, chỉ ngồi ngoài. Nhưng đoạn nào cần đứng, ông vẫn đứng.
Ở bên cạnh, tôi nghe tiếng ông hát Thánh ca, đoạn nào không lên nổi, ông lại ngân theo nhạc. Đầu bạc tiễn đầu xanh, có bài ca nào buồn hơn thế.
Nhiều lúc, tôi cầm lòng không đặng, muốn quay qua ôm ông hay nói điều gì đó nhưng sau tất cả, tôi vẫn đứng im. Nỗi đau đó, có lẽ không cần một người xa lạ như tôi khoét sâu thêm nữa.
Buổi lễ kết thúc, ông gặp bằng được Cha xứ để cảm ơn. Nghe Cha nhắc đến tấm ảnh Minh Thuận chở ông bằng xe máy trên báo, ông mỉm cười.
Ông yếu, không đi nhanh được, trời lại mưa nhưng cứ khăng khăng phải đưa Cha xứ ra xe để tiễn. Người nhà thuyết phục mãi, ông mới chịu quay vào.
Có lẽ Minh Thuận giống bố ở cái sự chu đáo ấy, thế nên trong công việc anh cũng chăm chỉ, trong cuộc sống cũng rất tận tình với những người xung quanh.
Giữa đám đông ồn ào người viếng, kẻ xem, đạo diễn Công Ninh ngồi một góc bàn, tóc rũ lòa xòa trước mặt, gương mặt nhăn nhó vì đau khổ.
Anh viết những dòng cuối cho Minh Thuận: "Buồn lắm, anh không biết nói gì. Mong em ra đi thanh thản. Hãy bình an và hạnh phúc nơi thiên đường".
Viết xong những dòng ấy, anh vẫn run, khi tôi hỏi về Minh Thuận, anh vẫn thổn thức. Dường như vị đạo diễn tài hoa đang bối rối, anh không làm cách nào để diễn tả được nỗi buồn đang giằng xé.
Điều đáng nói là, đạo diễn Công Ninh và nam ca sĩ Minh Thuận chẳng phải chỗ thân thiết. Hai người chỉ biết nhau qua những bộ phim nhưng tài năng và tính cách của người nghệ sĩ khiến đạo diễn Công Ninh thấy cảm mến.
Diễn viên Công Ninh
"Tôi tiếp xúc với Minh Thuận khi anh về nhà hát 5B. Lúc đó tôi đã thấy anh rất đặc biệt, một ca sĩ khi nhảy sang lĩnh vực kịch sĩ thì không phải đơn giản. Rõ ràng Minh Thuận rất có năng khiếu, rất được lòng công chúng.
Trong cuộc sống, anh khiêm tốn và lúc nào cũng muốn mang đến niềm vui cho mọi người. Những lần đi phim chung, hai anh em có trò chuyện, tâm sự.
Tôi thấy tố chất của người nghệ sĩ này rất tốt, rất hướng thiện, anh có tâm hồn rất đẹp. Điều đó làm tôi cảm phục.
Anh em bọn tôi có thẩm mỹ đẹp về nhận định, về cuộc sống, về nghề. Tôi nghĩ giữa tôi và Minh Thuận có một sự đồng cảm nhất định nhưng cả hai chúng tôi chưa bao giờ khẳng định điều đó.
Khi hay tin Minh Thuận qua đời, tôi buồn lắm, giống như mất đi một người bạn, một người đồng chí hướng trong lĩnh vực văn hóa nghệ thuật.
Tôi buồn lắm, tôi buồn thật tình luôn. Tôi nghĩ Minh Thuận là một người tốt mà một người tốt ra đi như thế thì sớm quá, bởi anh ta sống chỉ mang lại những điều tốt đẹp cho cuộc đời này mà thôi.
Tôi cũng không biết nói gì hơn là mong Minh Thuận ra đi thanh thản", đạo diễn Công Ninh chia sẻ.
Tiếc nuối, buồn bã là những gì vị đạo diễn tài hoa đang trải qua khi hay tin về Minh Thuận nhưng bản thân anh lại nghiệm ra rằng: "Người nghệ sĩ trong thời gian sống có nhiệm vụ mang đến niềm vui cho mọi người.
Và theo đúng theo luật nhân quả, khi anh mang đến niềm vui cho ai đó, bản thân anh phải nhận về những xót xa. Tôi linh cảm điều đó vận vào số phận của những người nghệ sĩ. Đó gần như là luật bù trừ mà mình không cưỡng lại được.
Đã mang nghiệp này rồi, niềm vui của mình là mang đến niềm vui cho người khác và sẵn sàng chấp nhận nỗi buồn cuộc đời mang lại cho mình. Tôi cho đó là một sự tự nguyện".