Trong cuộc sống gia đình có hàng triệu lý do để ta phải… “diễn”. Điều đó có phải luôn luôn không tốt? Có một người đàn ông đã nêu lên quan điểm của mình. Vì sao Aaron Traister lại nghĩ một chút giả tạo – cả trên giường và… ngoài giường – là tốt cho cuộc hôn nhân của anh ấy. Bạn hãy thử tìm hiểu, có thể từ đây bạn sẽ có một ý kiến rõ ràng hơn về vấn đề “nhạy cảm” này.
Tuần nọ, tôi đã cố gắng thuyết phục Karel vợ tôi rằng tôi thích món lasagna chay mà cô ấy đã phải mất nhiều giờ để chuẩn bị. Sự thực là tôi không thích, cô ấy biết điều đó, nhưng nhiệt tình giả tạo của tôi đã làm dịu tình hình và cho vợ tôi biết tôi đủ quan tâm đến cô ấy để:
1) thử món lasagna không có một tí sản phẩm từ sữa nào trong đó,
2) và giả vờ thích thú khi ăn món ăn rất “kỳ cục” này – tất nhiên là chỉ theo ý kiến riêng của tôi thôi.
Trong cuộc sống, và đặc biệt là trong những mối quan hệ của mỗi người đều có những khoảnh khắc “lasagna chay” như vậy — những lúc mà bạn phải làm ra vẻ biết mình đang làm gì, hoặc tỏ ra mình thích thú làm việc gì. “Diễn” thường phải mang nghĩa xấu, mọi người thường đánh đồng nó với giả dối.
Nhưng tôi nghĩ giả tạo một chút cũng giống như giả dối với mục đích tốt, là một người anh em họ khù khờ của giả dối vậy. Sự “diễn” này không làm tổn thương bất kỳ ai mà chỉ để giúp mà thôi. Chúng ta “giả” để khiến cho người mà mình thương yêu cảm thấy dễ chịu, hoặc để khiến chính bản thân chúng ta cảm thấy tốt hơn. Chúng ta làm thế vì thật sự quan tâm đến cảm xúc của người khác. Hãy để tôi chia sẻ với bạn vài khoảnh khắc không thật trong cuộc hôn nhân của mình.
Giả vờ … trên giường
Chẳng còn thứ gì sáo mòn hơn thế cả. Vậy nên tôi nghĩ nếu làm gì đó khiến cho người bạn đời của mình không cảm thấy thất vọng và chán nản hơn, vậy mình cần phải làm gì đó để tránh những rắc rối ấy trong gia đình đây?
Tôi đã nghe nói về chuyện đàn ông giả cực khoái — tôi đoán là do họ đã mệt hoặc đang mải lo lắng về công việc và không thể nào vui vẻ được (ấy là nói vậy). Nhưng tôi chưa bao giờ làm thế cả.
Đối với Karel, cô ấy không giả vờ trong phòng ngủ theo cách hiểu thông thường. Cô ấy không phải là diễn viên, và tôi thật sự tin rằng cô ấy chưa bao giờ giả lên đỉnh. Cô ấy chỉ diễn thêm vào sự hào hứng của mình ở trên “đường đi”. Tôi nghĩ Karel làm thế để chắc rằng tôi thích, và để giúp tôi từ điểm A sang điểm B. Và khi màn hạ, nhân vật ấy cũng lập tức kết thúc.
Những màn trình diễn “quá đỉnh” này không phải việc xảy ra hàng ngày, nên tôi biết khi nào nó đang diễn ra, và tôi cảm thấy ổn với việc đó. Thực tế là việc Karel tự nguyện thỉnh thoảng trở thành một diễn viên trong phòng ngủ khiến tôi cảm thấy rằng khi chúng tôi không có đủ thời gian, hoặc cô ấy bị phân tâm, hoặc tôi bị phân tâm, thì cô ấy vẫn đủ quan tâm đến những nhu cầu của tôi để đáp ứng cho tôi “trọn gói”, ngay cả khi tất cả chỉ là những hiệu ứng đặc biệt, hiệu ứng ánh sáng hợp lý hay tác dụng của âm thanh bên tai. Cô ấy giống như một bộ phim “tươi mát” chỉ dành riêng cho tôi vậy.
Theo NDT/WTT