Hôm qua, khi tôi đưa lên status những câu nói của Malik Edwards, một người đàn ông bình thường sống ở Australia lên, tôi biết nhiều anh đàn ông chẳng thích đâu.
Bởi điều đó có thể khiến nhiều người đánh giá lại việc thế nào là "giúp vợ" và thế nào là "đương nhiên phải thế". Nguyên văn câu nói của Malik Edwards, một người đàn ông bình thường sống ở Australia là:
"Tôi không giúp vợ tôi nấu cơm vì tôi cũng muốn ăn và tôi cũng cần phải nấu.
Tôi không giúp vợ rửa bát sau khi ăn vì tôi cũng dùng những món đó.
Tôi không giúp vợ trông con vì chúng là con của tôi và tôi có trách nhiệm làm cha.
Tôi không giúp vợ rửa bát, phơi hay gấp quần áo, bởi đó cũng là quần áo của tôi và các con.
Tôi không phải đang giúp đỡ, tôi là một phần của ngôi nhà này...".
Dường như, đã từ lâu lắm rồi, Đông cũng như Tây, người ta vẫn nói với nhau rằng đàn ông làm việc nhà là giúp vợ, bằng việc người ta tán tụng những người đàn ông làm việc nhà như thể họ là những "soái ca".
Giả sử như là anh đàn ông ấy xăm trổ đầy mình nữa, văng tục chửi bậy nữa, mà vẫn lao vào rửa bát, nấu cơm, trông con, phơi gấp quần áo thì càng được tung hô hơn (lạ thế).
Cứ cái gì tréo ngoe là thành "kỳ quan" cho dẫu về bản chất nó bình thường như cân đường hộp sữa. Nó chỉ tréo ngoe vì những thứ gọi là "định kiến".
Định kiến rằng phụ nữ phải rửa bát, lau nhà, nấu cơm cho dẫu chúng ta đã có máy rửa bát, robot lau nhà và dùng nồi cơm điện. Mà những thứ đó đều là đồ công nghệ - thứ mà hầu như đàn ông nào cũng mê mẩn kia mà?
Nhưng dường như "ý thức hệ về giới" khiến đàn ông chẳng muốn đụng vào cái máy rửa bát, chẳng muốn chạm vào cái remote điều khiển robot lau nhà hay thậm chí chẳng buồn đọc sách hướng dẫn sử dụng nồi cơm điện.
Nên đàn ông nào biết làm mấy thứ đó đều trở thành các soái ca, lạ chưa?
Nó giống như định kiến rằng phụ nữ đừng nên học cao quá khó lấy chồng (học thấp thôi để đàn ông dễ bề cai trị), định kiến rằng phụ nữ lấy chồng rồi đừng tham công tiếc việc, đừng ham chức tước, đừng theo đuổi những đam mê (hãy làm những con mèo ngoan thì được chồng thương, hư chồng đuổi ra đường).
Chưa hết, định kiến còn dành cho cả các bà nữa cơ.
Khi mà bà ngoại hay bà nội nào mà không chăm cháu, mải mê đi du lịch, đi "dảy đầm"… là cũng bị chính các bà khác bĩu môi chê trách, thậm chí có khi bị cả con dâu cắm cảu hoặc nói xấu, nói mát không chừng. Phụ nữ thì phải làm nội tướng, lẽ đời là thế, muôn thuở là vậy rồi.
Không! Tôi cũng chẳng kêu gọi chị em "phá cùm định kiến" đâu!
Bởi tôi biết cũng có nhiều chị em coi chuyện bếp núc như một niềm vui, coi chuyện chăm sóc chồng con như một sở thích, khoe nhau những điều đã làm được cho chồng mình, con mình đầy hớn hở và mãn nguyện.
Hay như bà nội, bà ngoại lũ con tôi chẳng hạn, dụ dỗ mãi hai bà đi chơi nhưng hai bà không thích, hai bà chỉ thích ở nhà chơi với cháu.
Thậm chí bạn bè rủ đi chơi bà ngoại cũng xếp lịch đi ngày cuối tuần vì trong tuần bà đến nhà tôi nấu nướng cho vợ chồng tôi, chơi với lũ cháu ngoại của bà.
Bà yêu thích thực sự nên toàn bị vợ chồng tôi dọa cho lũ trẻ đi trại hè cả mấy tháng hè, lần nào cũng bị bà mắng vì ngăn sông cấm chợ bà với cháu.
Thế nên tôi vẫn nghĩ, nếu đó là hạnh phúc thì chẳng có công việc nào được quyền gắn mác giới tính vào nó cả. Chỉ là nếu ai đó định kiến cho rằng vì mình là phụ nữ nên mình phải thế này, phải thế nọ mới là sai, sai rồi!
Vậy, vậy ai sẽ làm công việc nhà nếu như phụ nữ không thích làm công việc nhà? Ơ kìa, vẫn là phụ nữ chứ, nếu công việc nhà các cô không thích làm thì các cô vẫn phải làm, ít nhất là phần của các cô.
Cũng như đàn ông vậy, một khi cả hai không thể dàn xếp với nhau về việc phân công công việc. Hôn nhân là gì nếu không phải là CÙNG NHAU?
Là cùng làm với nhau hoặc cùng tìm ra giải pháp thay thế nếu như gặp những việc cả hai không thích.
Sẽ không có chuyện việc này của phụ nữ hay việc kia của đàn ông. Bằng nếu có sự bất công nào đó thì đó cũng chính là một vết rạn nứt trong mối quan hệ này rồi!
Tôi không biết có bao nhiêu người phụ nữ đang vì mình là phụ nữ mà khép đi mọi cánh cửa đời mình sau khi lấy chồng.
Nhưng tôi biết những tiếng thở dài, tôi thấy những ước mơ bị vùi lấp và thấy cả những tiếc nuối của nhiều người phụ nữ.
Chúng ta ai nấy đều chỉ có 24h mỗi ngày nhưng sao nhiều người biến 24h của họ thành tiền bạc, thành trải nghiệm, thành cuộc đời thú vị còn nhiều người biến nó thành cuộc sống nhàm chán, lặp lại và phải làm những điều mình chán ngán đến tận cổ rồi?
Đừng đổ lỗi cho số phận hay người đang đồng hành với mình nữa! Số phận vốn hình thành từ tính cách mà tính cách bắt nguồn từ những thói quen.
Người đồng hành với mình nhiều khi chẳng phải cái con người mình đã gặp trước đây, đã yêu trước đây (hoặc họ giấu quá giỏi hoặc chính ta đã chấp nhận họ và nghĩ họ sẽ thay đổi), là ta đã khiến họ khác đi vì những gì ta đã im lặng hoặc ta đã thoả hiệp cho qua.
Vậy thì trách ai? Không lẽ trách bản thân mình?
Tôi vẫn nghĩ bất cứ sự thay đổi nào cũng không bao giờ là đã muộn, chừng nào chúng ta còn muốn thay đổi.
Nếu không muốn thay đổi, chúng ta sẽ chỉ thấy ra những lý do này nọ mà thôi. Hôm nay, bạn thử thay đổi thói quen cố hữu của mình đi được không?
Và nếu như chồng bạn "không like điều này" thì… ngày mai bạn có thể thử lại cho đến khi hai vợ chồng cùng bàn với nhau về một giải pháp tốt hơn cho cuộc hôn nhân này.
Đừng sợ anh ấy đòi ly dị vì nếu anh ấy ly dị vợ chỉ vì vợ anh ta muốn chia sẻ việc nhà cùng anh ta thì rõ ràng thứ anh ta muốn lấy làm vợ, xét cho cùng chỉ là một người osin bất kỳ ngoài kia mà thôi!
Và này, bạn tốt nghiệp trường đào tạo giúp việc hồi nào vậy?