Ráo hoảnh kể tội ôsin
-Tại sao chị bắt phạt bà Phương phải ăn ớt?
- Tại bà ấy giả là ma bố chồng nhập vào để dọa tôi, hành tôi đúng một ngày. Khoảng 9 giờ sáng tôi đi mua lễ về thắp hương cho bố chồng. Khi tôi đi xuống cầu thang thì bà Phương đi lên phòng thờ rồi gọi tôi lên. Bà ấy ngồi khoanh chân giữa phòng thờ bảo "ta là bố chồng mày đây". Tôi nghĩ có khi mình vừa thắp hương thì ông về thật.
Tôi hỏi vậy bố cần cái gì, sao bố lại biết đường về? Bà ấy nói bố cần nhiều thứ lắm, con phải mua mã về đốt cho bố, ngay tại đây. Thế là tôi vội đi mua mã về, đốt một đống to giữa phòng thờ, trước mặt bà ấy, khói um lên. Nhưng bà ấy nói thế vẫn chưa đủ, phải đốt nào ngựa, hình nhân thế mạng, ba toong, áo cà sa… các kiểu. Tôi xin khất đến 23 tết sẽ đốt nhưng bà ấy không nghe.
Bà Trần Thị Tuyết Minh tại Cơ quan Công an.
Chưa hết. Bà ấy lại nói "mày phải làm cho tao một mâm cơm đặc biệt, cho tao nguyên một con gà, thịt lợn, thịt bò xào", bà ấy kể nhiều món lắm. Làm xong, bà ấy không ăn mà bảo mày phải mua cho tao 15 quả vú sữa, quýt Thái, bánh thật ngon. Tôi cũng làm theo vì hồn nói ai mà chẳng sợ. Đi mua các thứ đó về xong, bà ấy không ưng mà nói bây giờ mày phải đi mua về cho tao một bát phở cao cấp, thật cao cấp. Lúc đó tôi mệt quá rồi. Tôi nhờ anh xe ôm đi mua hộ. Anh xe ôm đi một vòng về bảo bây giờ là 3 rưỡi chiều, không thể có phở em ạ. Tôi mệt quá, bảo bây giờ con thắp hương kêu cho bố đi chứ ngồi lâu không tốt. Bố về rồi hôm 23 tết con làm đầy đủ cho bố. Bà ấy bảo không đi là không đi và ngồi lì đến 6 giờ tối. Lúc đó tức quá rồi, tôi ngồi đối diện, nhìn thẳng vào mặt bà ấy. Bà ấy tưởng tôi đi rồi nên mở mắt ra. Nhìn thấy tôi, bà ấy giật mình.Tôi chỉ đống tro bảo: "Có đúng bà giả vờ làm bố chồng tôi về không? Nếu bà nói điêu tôi bắt bà ăn ớt. Bà chấp nhận hình thức nào: một là đuổi ra khỏi nhà, hai là bắt bà phải ăn ớt". Bà ấy bảo tôi chấp nhận ăn ớt, không muốn đuổi ra khỏi nhà. Tôi bảo bà nói điêu thì tôi phải cho bà phồng mồm để bà không nói điêu gì cho tôi nữa, cho bà không làm được cái trò ma ở nhà tôi nữa. Tôi giúi đầu bà ấy một nhát "lần sau như thế thì chết", trán bà ấy cộc vào chân bàn thờ, bị xước một vết rớm máu. Tôi lại lấy bông rịt cho bà ấy. Lúc đó tôi mới mua 2 lạng ớt về để ngâm giấm nên nhắc lại hình phạt. Bà ấy không nói gì, xách túi ớt lên phòng tôi ăn. Tôi sơ suất thế nào mà bà ấy còn ném mấy nắm ớt vào gầm giường, lúc quét nhà moi ra bao nhiêu. Bà ấy ăn như ma ấy, cứ nhau nháu nhai nuốt không có ý kiến gì.
-Việc bà Phương tố cáo chị bắt bà ấy ăn phân trong bỉm của cháu chị?
- Tôi có nói với bà Phương là bà ăn vụng bánh và hoa quả trên bàn thờ là rất có tội. Bà thích ăn thì bà bảo tôi. Tôi sẽ cho bà ăn tử tế chứ bà không thể thích thì ăn như vậy. Hộp bánh trên bàn thờ, bà ấy moi ruột ăn. Đến lúc tôi sờ vào thì chỉ còn vỏ, bên trong hết bánh rồi. Bực quá tôi bảo nếu bà còn ăn vụng đồ trên bàn thờ một lần nữa là tôi bắt bà ăn cứt của thằng cu đấy. Nhưng là mình nói thế thôi chứ mình chưa bắt bà ấy thực hiện.
-Nếu chị không làm thế thì sao lại nhận?
- Thì áp lực nhiều quá. Tôi bị áp huyết cao, lúc đó huyết áp tôi lên cao cực luôn. Tôi ngồi ở Công an phường từ 11 giờ trưa đến 11 giờ đêm thì sao mà huyết áp không lên được. Tôi là người vùng cao, đã va chạm bao giờ đâu.
-Lý do gì chị lại xịt nước nóng khiến bà Phương bị bỏng nặng như vậy?
- Hôm ấy là ngày 27/12, do bà ấy bẩn quá, tôi bảo bà ấy tắm rửa đi. Nói 3 lần nhưng bà ấy không nghe nên buộc tôi phải đẩy bà ấy vào nhà tắm để tắm cho bà ấy. Lúc đó một tay tôi bế cháu, một tay cầm vòi hoa sen rồi bảo bà ấy bật nước lên. Đầu tiên là xả nước lạnh nên tôi nghĩ không sao vì nếu là nước nóng thì bà ấy giật mình ngay. Lúc đó tôi chỉ cầm ống nhựa của vòi sen nên không phát hiện ra nóng, chứ nếu là ống sắt thì biết ngay.
Khi phun nước thì tôi phun thấp, xịt thẳng vào người cho bà ấy kỳ cọ. Một lúc sau thấy nóng tay cầm vòi sen, tôi mới nhìn lên thì thấy khói mù mịt. Tôi mới giật vòi nước xuống. Lúc bà ấy ra, tôi nhìn thấy mu bàn tay bà ấy đỏ một vùng. Tôi liền chạy đi mua thuốc. Về đến nơi tôi bảo bà xịt luôn cho đỡ rát rồi hỏi bà còn bị bỏng ở chỗ nào không. Bà ấy bảo còn đùi nữa cô ạ. Bà ấy vén ống quần lụa lên. Do bà ấy xấu hổ, không tụt quần xuống mà chỉ vén lên nên tôi chỉ nhìn thấy vết bỏng ở đùi bằng khoảng bàn tay, đỏ và trợt da. Tôi dặn bà ấy đừng bóc ra nhé, chỉ mất da thôi chứ không vào phần thịt. Sau đó bà ấy vẫn đi lại bình thường, vẫn ngồi xe máy được.
-Thời gian chị phun nước khoảng bao lâu?
- Khoảng 3 phút.
-Bà ấy bị bỏng như vậy, sao chị không đưa bà ấy vào bệnh viện?
- Thì tôi nghĩ bà ấy chỉ bỏng một tý ở tay và đùi thôi. Tôi điều trị cho bà ấy vết thương đã se hết vảy rồi nên mới cho bà ấy về. Chứ bà ấy nói còn bỏng ở mông nữa thì tôi điều trị một lúc luôn. Đến hôm về bà ấy không nói, không kêu một tiếng nào (?!).
-Chị có nghĩ hành động của chị là rất ác không?
- Hôm đó thực sự là huyết áp tôi lên rất cao, mặt nóng phừng phừng, phải uống thuốc hạ huyết áp. Bức xúc chuyện bà Phương bẩn thỉu, hôi thối, rồi con cái bận rộn, chồng thì đi làm xa, bản thân mình lại ốm đau, ở nhà trông cháu như vậy. Chứ mọi lần bực lắm tôi cũng chỉ giúi bà Phương một cái, hay đấm một vài phát là thôi.
-Chị hay đấm vào chỗ nào?
- Đấm vào ngực, vào lưng, vào vai, vào chân, bạ đâu đấm đấy, hay giúi đầu một cái, chứ không phải roi vọt gì (?!).
-Những lúc chị đánh như vậy, bà ấy có kêu không?
- Không, bà ấy lì lắm.
-Bà Phương tố cáo khi về không có đồng nào trong người, có 1,9 triệu cũng bị chị lấy mất?
- Chuyện là thế này, suốt ngày bà ấy vào nhà tắm phun nước nên 4 tháng bà Phương ở tiền nước lên đến hơn 2 triệu (?!). Tôi cầm hóa đơn bảo bây giờ bà tính sao, tháng nào cũng lên đến năm bảy trăm tiền nước thế này thì bà chịu chứ tôi không chịu đâu. Ý tôi là phải phạt cho bà ấy về tội phung phí nước để bà ấy phải rút kinh nghiệm. Bà ấy liền mang 1,9 triệu ra nộp, nhưng vẫn thiếu, tôi phải đưa thêm cho bà ấy nữa đấy chứ.
Nạn nhân Phạm Thị Phương điều trị tại bệnh viện.
Số phận thương tâm của người giúp việc
Những lời kể tội người giúp việc của bà Trần Thị Tuyết Minh hoàn toàn trái ngược với những gì nạn nhân Phạm Thị Phương tố cáo. Bà Phương cho biết, thời gian bị bạo hành, nhiều lúc bà cũng muốn trốn chạy khỏi gia đình đó nhưng đều bị quản rất chặt, đành cam phận cho đến khi bà Minh lấy lý do về Hà Giang ăn tết nên thả bà Phương về với 1 triệu đồng và không quên đe dọa: Không được nói với người nhà là bị đánh đập, tra tấn, phải nói là bị ngã cầu thang và bỏng mỡ, không sẽ cho người về tận xã xử cả nhà.
Theo CAND.com