Được trả tự do, người đàn bà xuân sắc quyết tâm phục thiện với gánh bún riêu cua bán rong.
Tốt nghiệp trường Văn hóa Nghệ thuật tỉnh Nghệ An, Lê Thị Yến vào Đoàn Kịch nói Nghệ An, rồi chị đi bộ đội, hoạt động nghệ thuật trong Sư đoàn 771 ở Tây Nguyên. Năm 1981, Yến xuất ngũ và cũng giã biệt luôn nghề diễn để về thành phố Vinh làm ăn.
Tình duyên run rủi, Yến gặp Nguyễn Sỹ Thành, người thanh niên hơn mình 4 tuổi, cũng học trường Văn hóa Nghệ thuật tỉnh. Năm 1982, họ làm đám cưới. Cuộc sống khó khăn không như Yến nghĩ, tức là chỉ cần “hai trái tim vàng”.
Vợ chồng Yến - Thành. Ảnh: ANTĐ.
Kinh tế eo hẹp, hai vợ chồng thường xuyên cãi cọ. Đến năm 1987, mâu thuẫn giữa họ ngày càng căng thẳng. “Tức nước vỡ bờ”, chồng Yến một mình bỏ vào Đắk Lắk làm ăn hai năm trời, mặc cho chị vất vả chăm con ốm đau, bệnh tật liên miên. Nhiều lần Yến gửi thư, gọi chồng về để cùng gánh vác, nhưng phải hai năm sau anh mới về. Yến tâm sự: “Lúc chồng tôi về, dù là giận lắm, đau đớn lắm nhưng anh ấy xin lỗi một câu, mình lại bỏ quá cho”.
Những tưởng vợ chồng sẽ chung lưng đấu cật làm ăn, nhưng kiếm mãi mà chẳng ra, cuộc sống ngày càng khốn khó. Yến lao vào buôn ma túy và phải trả giá bằng bản án 8 năm tù. Lúc này Yến mới thấm thía việc mất tự do. Thương con và nhớ chồng, nữ phạm nhân cải tạo cho tốt chờ ngày ra tù.
Năm 2000, Yến được tự do, nhưng "dính" tiếp vào một “phi vụ” khác, bị bắt giam 4 năm nữa. Vắng vợ, một mình nuôi con, anh Thành đi đạp xích lô và làm đủ nghề kiếm sống.
Mãi đến năm 2004, Yến ra tù. Biết chồng đằng đẵng hơn chục năm trời khó nhọc nuôi con, Yến tự thấy mình có lỗi. “Tôi thương anh ấy quá! Rồi thấy không thể làm khổ anh ấy nhiều hơn. Với lại, ở tù mãi rồi cũng phải đến lúc tỉnh ngộ, không thì chẳng những khổ mình mà còn ảnh hưởng quá lớn đến người thân…”, người phụ nữ trung niên tâm sự.
Hoàn lương, sống tốt, gia đình của Thành - Yến đã được một chương trình truyền hình tìm đến, chia sẻ. Khi được hỏi về con đường hoàn lương, Yến khóc: “Giờ em chỉ ước có được 500.000 đồng để sắm đồ, làm một gánh bún riêu cua đi bán, để làm người lương thiện”. Chị đã được người trong đoàn của chương trình tặng số tiền này.
Từ đó, mỗi sáng, người ta lại thấy Yến lại gánh bún riêu cua ra ga Vinh bán cùng chồng. Hai vợ chồng chắt chiu nuôi con và xây dựng một căn nhà nhỏ. Anh Thành cho biết: “Vợ tôi từ ngày ra tù được nhiều người giúp đỡ đã chịu khó chịu thương, quyết tâm làm ăn lương thiện, không như cái kiểu muốn một ngày đổi đời như trước”.
Với sự nhanh nhẹn, chị đã cùng chồng vực dậy kinh tế gia đình và nuôi nấng con cái, bỏ lại quá khứ đầy tủi buồn và tội lỗi. Giờ họ đã có cháu gọi bằng ông, bà. Cuộc sống tuy còn những khó khăn, nhưng với họ, như thế đã là một sự nỗ lực giũ bỏ quá khứ tội lỗi.
Khi nói đến chồng, chị Yến hào hứng: “Ở trong tù, tôi chỉ sợ anh ấy làm cái gì đó liều lĩnh thì không biết là ai sẽ chăm con. Tôi rất sợ, ví như anh ấy cướp của, ví như buôn bán ma túy...".
Anh Thành khoe mình có nhiều thơ tặng vợ rất cảm động, thi thoảng lại đọc cho chị nghe. Những câu thơ như thế này: “Bất ngờ anh gặp được em/ Hoàng hôn biển biếc sáng lên một vùng/ Để rồi lan giữa mênh mông/ Xa em anh những nhớ mong… biển chiều.” Mỗi lần như thế, căn nhà họ vang lên tiếng cười hạnh phúc.