Khoảng tháng 6-2014, trong lúc đi làm hồ tại xã Thái Bình, huyện Châu Thành (Tây Ninh), Sự nhìn thấy hai thanh niên đi xe mô tô cất giấu đồ vật trong đám cỏ.
Sau khi hai người thanh niên đi khỏi, Sự đến xem thì thấy một túi nylon màu đen, bên trong có quả lựu đạn hình tròn còn nguyên chốt an toàn, Sự lấy đem về nhà cất.
Gần một năm sau đó (tháng 5-2015), sau khi uống rượu ở đám cưới về, nghĩ đến việc chị G. (bạn gái của Sự) có ý định chia tay với mình nên bị cáo lấy quả lựu đạn bỏ vào túi quần đến nhà trọ của chị G.
Tới nơi, bị cáo nói: “Sao tao điện thoại mày không nghe máy” rồi nhặt cục đá, thấy vậy chị G. bỏ chạy vào phòng trọ đóng cửa lại.
Sự lấy quả lựu đạn ra ném xuống nền đất trước cổng nhà trọ và tuyên bố cả hai cùng chết, nghe vậy mọi người xung quanh bỏ chạy.
Tiếp đó bị cáo rút chốt lựu đạn bóp chặt kíp nổ nói: “Mọi người kêu G. ra cho tôi nói chuyện, nêu không tôi cho lựu đạn nổ chết chung hết”. Thấy vậy chị G. phải mở cửa phòng và năn nỉ Sự về, có gì nói chuyện sau…
Sau khi rời nhà, Sự mang quả lựu đạn đã tháo chốt đến nhờ một người bạn từng tham gia nghĩa vụ quân sự để gắn lại chốt an toàn và bỏ trốn, sau đó ra đầu thú.
Tại tòa phúc thẩm bị cáo cho rằng mục đích chỉ để đe dọa chứ không có ý định giết chị G. HĐXX nhận thấy hành vi của bị cáo là nguy hiểm cho xã hội.
Tuy quả lựu đạn không phát nổ nhưng đã ảnh hưởng một phần nghiêm trọng đến an ninh, trật tự xã hội nên cần phải có một mức án để răn đe và phòng ngừa chung.