Người đàn bà cuối đời lại ăn cơm tù ấy là Đặng Quỳnh Trúc, 49 tuổi, đang thụ án tù chung thân tại trại giam Tân Lập.
Quê ở Nghệ An, cái đói nghèo quanh năm bám lấy cuộc sống vô tình trở thành động cơ để Trúc vươn lên trong học tập, coi như một con đường duy nhất để thoát nghèo. Học giỏi, Trúc được đưa sang Nga học tập và những năm xa nhà nơi xứ sở Bạch Dương đã cho cô tình yêu đẹp với chàng kỹ sư xây dựng. Họ đưa nhau về Hải Phòng lập nghiệp.
Trúc được phân về dạy tiếng Nga ở một trường cấp ba,
còn chồng cô cũng tìm được việc làm tương xứng ở Sở Xây dựng. Cuộc đời
như trải gấm, rải hoa trên con đường thăng tiến của vợ chồng Trúc, họ
mua nhà mặt phố, sinh được 2 đứa con gái xinh xắn.
Tuy nhiên sau lần sinh nở thứ hai, tình cảm vợ chồng bắt đầu có sự xa cách. Lòng người vợ nhiều lúc như xát muối khi vài lần nghe chồng úp mở ý định muốn có thêm con trai và nếu Trúc không đẻ được thì anh ta nhờ người khác.
Trước danh phận lung lay, Trúc chiều ý chồng nhưng kết quả chỉ là những lần đi viện vì hỏng thai. Giữa lúc trong lòng đau đáu một nỗi khát con trai thì Trúc trở thành thất nghiệp khi tiếng Nga không còn là môn ngoại ngữ dạy trong trường phổ thông. Lo kiếm việc, muốn giữ chồng, cô nghe theo lời dụ dỗ của một người bạn đi buôn ma túy.
“Thực lòng thì tôi chỉ sợ mình xấu, đã không đẻ được con trai lại không làm ra tiền, mặt mũi lại nhàu nhĩ nữa thì càng nhanh đẩy chồng tới nhà người khác thôi”, Trúc tâm sự.
Người đàn bà tuổi gần 50 lắc đầu cười nhẹ như cố xua
đi suy nghĩ thiển cận ngày nào đã đẩy chị ta tới ngõ cụt của ngày hôm
nay. Trúc bảo lần đầu nghe rủ, bùi tai trước lợi nhuận nên gật đầu nhưng
khi mang ma túy trong người cũng run lắm.
Thế nhưng, cầm món tiền lớn rồi ngắm nhìn vẻ mặt mãn nguyện của người chồng không còn phải nhăn nhó vì lo nuôi cả gia đình thì Trúc không còn thấy sợ nữa.
Có tiền, Trúc ăn mặc đẹp hơn, có điều kiện chăm sóc sắc đẹp và cũng ăn nói mạnh bạo hơn. Cô không chỉ khiến anh chồng thấy nể mà còn khiến cả gia đình nhà chồng phục tài kiếm tiền, không ai dám nhắc chuyện có người nối dõi trước mặt cô nữa.
Các nữ phạm nhân tại trại Tân Lập.
Nếu cuộc đời cứ êm ả như những chuyến buôn ma túy trót lọt thì giờ hẳn Trúc không còn phải nuối tiếc, ân hận. Ngày 15/6/2010, khi Trúc đang cùng đồng bọn vận chuyển 3 bánh heroin đến huyện Mộc Châu, tỉnh Sơn La thì bị bắt giữ. Tra tay vào còng số 8, Trúc chợt nhận ra rằng mình đã mất tất cả.
Ngày ra hầu tòa, Trúc không có người thân tới dự. Kể từ ngày đó, người đàn bà một thời xuân sắc không một lần được chồng tới thăm. “Đầu năm vừa rồi anh chị tôi lên thăm, tôi mới biết chồng đã có gia đình mới. Hai đứa con gái không đủ nghị lực học tiếp trước việc mẹ bị bắt”, Trúc kể, đôi mắt long lanh nửa ân hận, nửa như tủi thân cho số phận.
Ngày Trúc hầu tòa cũng là ngày chồng cô bán nhà về quê sinh sống. Anh đáp ứng được nguyện vọng của gia tộc khi người vợ mới sinh hạ một con trai. Hai đứa con riêng cũng theo bố về quê sống.
Vào trại Tân Lập cải tạo ở đội làm hàng mã, Trúc muốn lấy công việc để khỏa lấp những trái ngang cuộc đời. Cô bảo chỉ muốn ngày nào cũng là thứ hai, không có thứ bảy, chủ nhật để tay chân không phải nhàn rỗi. Với người đàn bà từng đứng trên bục giảng này, bận bịu tay chân khiến cho đầu óc không còn thời gian để nghĩ, để đau với quá khứ với lỗi lầm.