Mọi bà mẹ trên đời này đều thật vĩ đại. 20-10, về nhà với mẹ nhé!
Dù ở bất cứ đâu, dù làm bất cứ công việc gì, mẹ vẫn luôn ở phía sau, dõi theo và cổ vũ chúng ta. Một ngày chùn chân mỏi gối, một ngày cảm thấy bấp bênh chênh vênh, chỉ cần có mẹ ở đó, trong lòng đã vững tin hơn bội phần.
Và chắc chắn, câu chuyện về người mẹ luôn can trường và yêu thương cậu con trai bị bại não bẩm sinh thể co cứng sẽ khiến bạn hiểu rằng, mẹ đã hy sinh và chăm sóc chúng ta như thế nào. Hôm nay, bạn đã nói con yêu mẹ chưa?
Trong căn phòng nhỏ vỏn vẹn bốn bức tường và chiếc máy vi tính cũ, có một cậu bé 9 tuổi mang tên Vũ Quốc Hùng bắt đầu tự đi tìm niềm vui, nuôi hy vọng cho chính mình từ những con chữ "ê, a", những nốt nhạc trắng đen được viết từ đôi chân gồng gắng từng chút, từng chút một.
Người mẹ can trường luôn bên cạnh, đồng hành cùng cậu con trai để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Mang trong mình căn bệnh bại não thể co cứng, tưởng chừng mọi cánh cửa hy vọng đã đóng lại, thế nhưng, ý chí và nghị lực mạnh mẽ giúp Hùng vượt lên nghịch cảnh u tối đó. Trở thành một nhạc sỹ 9x được bao bạn trẻ ái mộ, những ca khúc của Hùng đã chinh phục rất nhiều trái tim yêu nhạc, từng câu từng chữ nhẹ nhàng đi vào lòng người.
Và để có được ngày hôm nay, phía sau chiếc áo vest cài nơ của chàng trai thiên tài đó, luôn có hình dáng một người phụ nữ kề bên, chăm lo từ giấc ngủ, bữa ăn, từng vui buồn dù là vụn vặt nhất.
Một chàng trai hơn 70 kg lại không thể tự mình vệ sinh cá nhân, không thể đi lại, không thể nói chuyện tròn vành rõ chữ từng từ. Sẽ phải làm thế nào, sẽ khó khăn đến nhường nào, sẽ đau lòng đến thế nào?
Người mẹ với sức mạnh can trường mang tên Tạ Thị Mùi đã 23 năm đồng hành cùng con trai, 23 năm đôi chân đưa con đi muôn phương, 23 năm đối đầu với trăm ngàn gian lao, khó nhọc, tủi cực, cứ thế mang vác trên vai mình nỗi xót con nhưng không một lần từ bỏ.
Và những năm dài tháng rộng phía trước, cô sẽ cùng con đi tiếp hành trình chẳng hề dễ dàng ấy, nhưng phía cuối con đường, rất nhiều hoa thơm đã nở, rất nhiều ngọn đèn đã sáng, rất nhiều cái ôm đã đứng đợi…
Vũ Quốc Hùng bên cạnh người mẹ của mình
Công việc của cô Mùi ư? Không phải một giáo viên, không phải một người nội trợ, mà là chăm con và yêu con. Cô Mùi tâm sự, ngày sinh Hùng là một ngày hè oi ả, niềm vui đón con trai đầu lòng chưa kịp đong đầy thì cô nhận thấy Hùng phát triển chậm hơn so với trẻ cùng lứa.
Hùng được 6 tháng tuổi nhưng chưa biết bò, chưa biết lẫy, bàn tay thường nắm chặt… Gia đình quyết định đưa Hùng đi khám, và nhận về tiếng sét ngang tai: Hùng bị bại não bẩm sinh.
Cuộc chiến với bệnh tật, cuộc chiến với sự khốc liệt của cuộc sống từ đó bắt đầu. Gác lại hết mọi công việc, ròng rã muôn nẻo cùng con đi tìm điều kỳ diệu. "Mỗi ngày, cô lại bế Hùng đi xích lô từ Thanh Xuân đến Bệnh viện Nhi Trung ương để học lớp phục hồi chức năng cho con.
Có bệnh thì vái tứ phương, cứ nghe ai mách ở đâu có thầy lang, bác sĩ nào chữa trị được là vợ chồng, cái con bồng bế nhau đi. Xa xôi đến mấy, vào Nam, ra Bắc cô chẳng ngại, chỉ mong Hùng có thể đến trường, đi lại bình thường, như vậy trong lòng Hùng mới thoát khỏi sự tự ti, mặc cảm…".
Nhưng có lẽ, điều kỳ diệu nằm ở chính cô và Hùng, Hùng luôn nở nụ cười của tinh thần lạc quan, ý chí quyết tâm sắc hơn sắt đá và đặc biệt là tài năng âm nhạc thiên bẩm. Những ca khúc tuyệt vời được viết lên từ đôi chân co quắp bám víu lấy từng phím đàn nhưng vô cùng da diết, sâu sắc.
Cả cuộc đời lặng lẽ nuốt hết những giọt đắng vào tim để tiếp tục hành trình với con trai, chẳng một lần than vãn, chẳng một lần muốn buông xuôi. Là một người phụ nữ thì được quyền yếu đuối, nhưng là một người mẹ thì không, là mẹ của Hùng lại càng không được phép yếu đuối!
Hùng, cậu bé lết từng mét vuông gạch đến bên ô cửa sổ nhìn ngắm tia sáng mặt trời đang chiếu rọi, đã trở thành một nhạc sỹ thực thụ, nghệ danh là Thiên Ngôn.
Chàng nhạc sỹ trẻ Thiên Ngôn ở bên cạnh gia đình.
Cái tên Thiên Ngôn thật hay, và đẹp hơn nữa khi người ta được thấy nụ cười luôn túc trực trên gương mặt chàng trai ấy.
Nếu hôm nay, chỉ vì công việc không như ý mà đã nghĩ tới việc từ bỏ tương lai, nếu hôm nay vì chuyện tình yêu tan vỡ mà muốn tự tử, nếu hôm nay, chỉ vì một chuyện không như ý mà nhậu say bí tỉ rồi làm dăm ba chuyện mất kiểm soát… thế chẳng phải quá có lỗi với cuộc đời sao?
Những chuyện buồn vui vụn vặt kia, hãy coi là gia vị nêm nếm cho đời bớt nhạt, sự sống còn, ước mơ còn, tức là trái tim còn nóng.
Đã bao giờ mẹ được ngủ ngon chưa - một bài hát Thiên Ngôn viết thay cho nỗi lòng của tất cả chúng ta.
Nếu một ngày mỏi mệt, về nhà với mẹ thôi. Về nhà, mọi bão giông đều dừng sau cánh cửa. Chỉ có hơi ấm của mẹ. Vì mọi bà mẹ trên thế giới này, đều thật phi thường và tuyệt vời!