Tôi và vợ cũ ly hôn cách đây 6 năm. Khi đó, cô ấy thường xuyên đi công tác vì lý do công việc. Do thường xuyên phải xa nhau, ít có thời gian bên nhau nên mối quan hệ của chúng tôi dần trở nên xa cách. Cuối cùng sau một cuộc cãi vã nảy lửa, chúng tôi quyết định dừng lại.
Ly hôn không lâu thì tôi tái hôn. Vợ hiện tại là người hiền lành, đảm đang, đối nội đối ngoại khéo lắm, chẳng ai chê trách được nửa lời. Cưới được cô ấy tôi cảm thấy rất may mắn, tôi luôn tự nhủ với lòng mình rằng phải trân trọng, đối xử với cô ấy thật tốt.
Hiện tại chúng tôi đã có con trai đầu đang học mẫu giáo và cuộc sống của vợ chồng tôi thì luôn bình yên và hạnh phúc.
Cho đến cuối tuần vừa rồi, khi tôi đang ngồi ăn tối cùng gia đình thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại. Tôi cầm lên xem, không ngờ người gọi đến là Huệ, vợ cũ của tôi. Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi chúng tôi đã ly hôn nhiều năm và lâu nay không liên lạc gì với nhau. Tại sao giờ cô ấy lại đột ngột gọi điện tới?
Tôi bước ra phòng khách để nghe điện thoại, vợ cũ tôi nói với giọng đầy bối rối: "Anh có một đứa con gái, nó 6 tuổi rồi". Tôi chết lặng khi nghe cô ấy nói. Tại sao giữa tôi và vợ cũ có một đứa con gái mà trước giờ tôi không hề hay biết chứ?
Tôi giận dữ trách vợ cũ tại sao không nói cho tôi biết sớm, lúc này cô ấy mới nghẹn ngào nói rằng: "Em biết anh sẽ rất khó để chấp nhận sự thật này. Nhưng em mắc bệnh ung thư đã đến giai đoạn cuối rồi. Em không muốn mang theo bí mật này rời khỏi thế giới để rồi con gái phải bơ vơ không cha không mẹ". Thông cảm cho hoàn cảnh của vợ cũ, tôi cũng muốn biết đứa trẻ này như thế nào nên đã hẹn gặp cô ấy.
Ngày hôm sau khi tôi đến, Huệ đã đợi sẵn ở đó, trông cô ấy gầy gò và hốc hác hơn trước rất nhiều. Vừa thấy tôi, cô ấy liền nói lời xin lỗi và bảo rằng sau ly hôn vài tuần, cô ấy mới biết bản thân đã mang thai. Nhưng vì cả hai đã hết tình cảm, nên cô ấy chọn cách tự sinh con và nuôi dưỡng mà không nói cho tôi biết. Bây giờ nếu không phải vì mắc bệnh, cô ấy cũng không muốn làm ảnh hưởng đến gia đình hiện tại của tôi.
Sau khi kể rõ ràng mọi chuyện, vợ cũ lấy trong túi ra một tấm ảnh và nói rằng đây là con gái của chúng tôi. Tôi cầm tấm ảnh nhìn chăm chú, quả thật con bé có rất nhiều điểm giống tôi từ ánh mắt đến nụ cười. Tôi vừa vui mừng vừa lo lắng, vì không biết phải xử lý chuyện này như thế nào, chỉ biết an ủi vợ cũ và hứa sẽ làm hết sức mình để con được hạnh phúc.
Nói đến đây, vợ cũ bật khóc: "Em biết hiện tại nói với anh chuyện này có chút đột ngột, nhưng thật sự em hết cách rồi. Em không muốn con lớn lên mà không có bố mẹ bên cạnh. Em mong anh thương con bé mà đón nó về nuôi dưỡng được không?".
Nhìn thấy sự mệt mỏi trên gương mặt của vợ cũ tôi liền gật đầu đồng ý, trong lòng có chút cay đắng. Dù tôi và Huệ đã ly hôn nhưng chúng tôi từng yêu nhau đậm sâu. Bây giờ cô ấy mắc bệnh nặng, tôi cũng muốn làm điều gì để giúp đỡ cô ấy, kể cả việc chăm sóc con gái của chúng tôi.
Về tới nhà, tôi kể lại chuyện này với vợ hiện tại. Cô ấy im lặng một lúc rồi nói: "Em đồng ý, bởi dù sao đây cũng là con của anh. Em cũng tin là chúng ta sẽ chăm sóc thật tốt đứa trẻ này". Nghe những lời cô ấy nói, tôi biết ơn vô cùng. Vài tuần sau, vợ chồng tôi sang nhà vợ cũ gặp con gái riêng của tôi. Nhìn con bé, tình yêu và trách nhiệm của người bố trong tôi trào lên.
Tôi cũng thương cảm cho vợ cũ, bởi cô ấy đang phải chịu đau đớn từng ngày để đối mặt với căn bệnh kia. Tôi tự nhủ phải cố gắng hết sức để dành thời gian cho con gái và cho con một mái ấm gia đình. Và tôi tin rằng, dù cuộc sống có nhiều thử thách, khó khăn nhưng tình yêu mà chúng tôi dành cho con bé sẽ không bao giờ thay đổi.