Đau đớn khi con bị hại đời
Ngày 8/11/2010, chị Tống Thị H. (SN 1974) ở Chương Mỹ, Hà Nội làm đơn tố cáo việc con gái 5 tuổi của mình bị Nguyễn Ngọc Lượng (SN 1984, ở thôn Tiên Lữ, xã Tiên Phương, huyện Chương Mỹ, Hà Nội) hiếp dâm.
Theo tố cáo của chị H., ngày 28/10/2010, Lượng đưa con gái chị về nhà hắn rồi giở trò đồi bại. Cơ quan công an tiến hành điều tra, làm rõ: Khoảng 10h ngày 28/10/2010, T. đi học mẫu giáo về thì gặp Lượng đi xe máy cùng chiều.
Hắn dừng xe lại, chở thẳng cháu T. về nhà mình rồi thực hiện hành vi giao cấu với bé gái. Sau đó, Lượng lấy khăn lau sạch sẽ, mặc quần áo và chở T. về nhà, thả cháu bé xuống cách nhà khoảng 30m để cô bé tự đi bộ về.
Chị Tống Thị H. đến trường mầm non đón con nhưng không gặp, vội vã đi tìm. Chị mừng húm khi thấy cô con gái đang đi bộ gần nhà. Vừa nhìn thấy mẹ, cháu T. khóc òa, kể lại sự việc vừa xảy ra.
Ngay sau khi biết chuyện, chị H. thông báo lại sự việc cho gia đình Lượng biết. Khoảng 12h trưa hôm đó, Lượng cùng bố, mẹ và một số người họ hàng sang nhà chị H. xin lỗi và xin được giải quyết nội bộ.
Đến ngày 30/10/2010, gia đình Lượng và gia đình chị H. có bản cam kết thống nhất nội dung: Lượng hiếp dâm cháu Tống Thị T. vào ngày 28/10/2010, tại nhà ông Nguyễn Ngọc Tiến (bố Lượng). Gia đình tự nguyện bồi thường cho gia đình cháu T. số tiền 50 triệu đồng và thỏa thuận giải quyết nội bộ.
Nhưng vì có mâu thuẫn nên ngày 8/11/2010, chị H. đã có đơn tố cáo Lượng và đề nghị xử lý theo pháp luật.
Thấy sự việc giải quyết không “êm”, Lượng đã bỏ trốn. Hắn phiêu dạt lên Hòa Bình rồi vào Thanh Hóa làm thợ xây, thay tên đổi họ để tránh bị phát hiện.
Đến ngày 6/9/2011, hắn bị công an huyện Mường Lát, tỉnh Thanh Hóa bắt theo quyết định truy nã của Cơ quan cảnh sát điều tra, Công an Hà Nội.
Cái giá phải trả
Ngày 25/6, Lượng bị TAND TP Hà Nội đưa ra xét xử về hành vi Hiếp dâm trẻ em. Tại tòa, hắn cúi gằm mặt, né tránh ánh nhìn của những người dự tòa.
Trước đó không lâu, phiên tòa xét xử bị cáo này đã phải hoãn vì vừa tới phòng xử án, Lượng đã ngất xỉu.
Lượng không thừa nhận hành vi phạm tội mình đã gây ra, phủ nhận hoàn toàn lời khai trước đó tại Cơ quan điều tra. Hắn trả lời HĐXX:
- Bị cáo không thừa nhận việc hiếp dâm bị hại, sao phải bỏ trốn?
- Sau khi sự việc xảy ra, bị cáo bị nhiều người thân trong gia đình mắng mỏ. Bị cáo ở nhà gần 1 tháng, bị chú tát nên bỏ đi chứ không phải đi trốn vì bố bị cáo bảo hai gia đình đã thỏa thuận giải quyết nội bộ.
- Bị cáo không thừa nhận hiếp dâm, sao gia đình phải bồi thường 50 triệu đồng?
- Bị cáo không biết.
- Bị cáo bỏ trốn, có biết mình bị truy nã không?
- Dạ không. Bị cáo không bỏ trốn.
- Bà nội bị cáo có lời khai tại cơ quan điều tra là sau 3 ngày xảy ra sự việc thì bị cáo bỏ đi. Vậy bà bị cáo nói không đúng?
- Thưa tòa, bà bị cáo đã quá già.
- Suốt 1 năm chạy trốn, bị cáo không biết mình bị truy nã?
- Bị cáo không liên lạc với gia đình nên không biết.
- Nhưng bị cáo từng khai, khi trốn, có nhiều lần trốn về, đi nhà nghỉ với bạn gái rồi lại đi Hòa Bình, Thanh Hóa?
- Bị cáo không biết.
- Tại sao khi trốn bị cáo phải đổi tên?
- Vì bị cáo thấy tên Lượng rất nặng nề nên bị cáo đổi.
Cô bé bị hại được đưa đến dự tòa, ngồi nép vào mẹ khóc nức nở khi nhìn thấy Lượng. Cô bé sợ hãi kể lại hành vi mà Lượng đã gây ra cho bé tại buồng nhà hắn.
Suốt phiên thẩm vẫn, Lượng một mực không chịu nhận tội. Được nói lời sau cùng, hắn nói: “Thưa quý tòa, bị cáo rất cám ơn quý tòa đã nghe bị cáo trình bày. Bị cáo xin lỗi bố mẹ vì không chăm sóc bố mẹ lúc tuổi già. Xin tòa giảm nhẹ tội cho bị cáo sớm trở về”.
Sau khi nghị án, xét thấy đủ cơ sở kết luận Lượng phạm tội Hiếp dâm trẻ em, HĐXX đã tuyên phạt bị cáo mức án 13 năm tù giam. Nghe tòa tuyên án, Lượng gục xuống ôm đầu.
Gạt nước mắt, người mẹ ngoài 30 tuổi dắt cô con gái nhỏ rúm ró vì sợ hãi ra về.