Có mấy mức độ mà mọi khách chơi đều biết rõ. Mức thứ nhất là có gái chơi phục vụ cho vui, không đến mức chung chạ, ngủ với nhau. Đó là ở các quán karaoke, các nhà hàng sang trọng có gái phục vụ như ăn uống, cà phê, bar, vũ trường…
Ở đó nếu cần có gái, khách chỉ cần yêu cầu với chủ quán hoặc với má mì, thậm chí có thể yêu cầu với các cô gái phục vụ có mặt, là có ngay đào đến. Các cô gái ở các nơi này cho phép lả lơi, ôm ấp, sờ mó… nhưng không chấp nhận đến công đoạn Z tại chỗ.
Đó là một yêu cầu riêng, cần có sự thỏa thuận riêng và ở thời gian khác, có thể ngoài giờ phục vụ tại quán, ở một nơi khác, có thể là ở nhà nghỉ hoặc khách sạn nào đó. Có một vụ cười ra nước mắt ở một nhà hàng nọ.
Khi yêu cầu một nhóm nữ nhân viên đến phục vụ hát tại phòng karaoke, “nhân viên” phục vụ chu đáo quá làm khách không chịu được. Nhân cô nhân viên ra nhà vệ sinh, anh ta đi theo và đè xấn cô nhân viên xuống. Cô nhân viên hét ầm lên, bảo vệ nhà hàng nhảy vào lập biên bản yêu cầu khách hàng “đền bù thiệt hại” một đống tiền.
Mức thứ hai, được gọi bằng một từ hoa mỹ là thư giãn, được công khai trên các bảng hiệu. Mức này phổ biến tại các quán massage, tẩm quất, gội đầu, cà phê, thư giãn… Ở đây các khách hàng được chăm sóc “kỹ lưỡng” hơn. Các cơ quan pháp luật gọi hình thức chăm sóc khách hàng này là kích dục.
Người viết bài này để lấy tài liệu đã ghé vào một quán massage trên đường Âu Cơ (Hà Nội). Sau khi nộp 200.000 đồng tại quầy lễ tân, tôi được lễ phép mời lên gác. Một bồn tắm sục nước nóng đã được chuẩn bị sẵn.
Cô nhân viên trẻ măng ăn mặc mát mẻ bảo tôi cởi quần áo vào tắm. Thấy vẻ ngượng nghịu của tôi, cô cười: “Cởi ra đi, ngượng gì. Vào đến đây còn ngượng”. Tôi nhắm mắt cởi nốt và nhảy vào bồn. Cô nhân viên tắm cho tôi, quả thật như tắm cho… em bé, vừa âu yếm, vừa tình tứ.
Dĩ nhiên ngay lúc tắm cô đã chăm sóc cái phần đàn ông của tôi rất kỹ lưỡng. Tắm xong cô lau khô cả người tôi, sau đó mời tôi lên giường massage. Dĩ nhiên cô không đấm bóp, ấn huyệt gì, cô chỉ làm mỗi việc giúp tôi thỏa mãn sinh lý. Đáng kể nhất, khi tôi mời cô cùng lên giường thì ngay lập tức cô trả lời: không.
Quy định ở đây là không được phép cùng khách hàng làm… “cái sự ấy” ở đây. Cô lễ phép nói: Em cho anh số điện thoại. Lúc nào anh cần em, anh cứ gọi điện, ngoài giờ làm lúc nào anh cần em đều đến được. Nhưng ở đây tuyệt đối không được.
Đại thể ở tất cả các cơ sở thư giãn, massage đều như vậy. Có rất ít quán phục vụ cả công đoạn cuối, trừ các quán ở vùng xa, vùng sâu nơi các cơ quan bảo vệ pháp luật ít quan tâm, hoặc chủ quán quá… liều lĩnh. Cũng có quán, sau khi thỏa thuận với nhân viên, nhân viên và khách có thể kéo nhau tới một khách sạn hay nhà nghỉ gần đó để mây mưa. Tiền phòng và tiền bồi dưỡng thêm cho nhân viên, khách phải chịu.
Có thể nói chưa bao giờ các tiệm thư giãn kích dục lại nở rộ như hiện nay, mặc dù lực lượng công an đã tích cực truy quét. Tại Hà Nội, cứ vài trăm mét phố lại gặp một điểm tẩm quất, hoặc gội đầu thư giãn. Đến mức các hội viên Hội người mù tổ chức các điểm tẩm quất cổ truyền bây giờ phải treo biển: Tẩm quất thật.
Mức cuối trong nghề mại dâm là “ăn ngay”. Có nghĩa là cơ sở bán dâm và khách là người mua dâm không phải là kích dục hay dịch vụ nhạy cảm… dẫn đến mại dâm. Dịch vụ kinh doanh này trước hết là dịch vụ công khai của một số điểm nằm ở vùng ven như Gia Lâm, Biên Giang (Thanh Oai - Hà Nội), Ngọc Hồi… Các điểm này có thể treo biển bán cà phê, cắt tóc gội đầu hoặc không treo biển gì cả.
Để viết bài này, người viết đã về Biên Giang theo lời giới thiệu của một anh bạn. Rất tiếc, cửa hàng cà phê thư giãn đã bị đóng cửa. Hỏi một anh “xe ôm” đang đợi khách lối vào trường thể thao, anh ta cho biết dạo này đang chiến dịch truy quét tệ nạn, các cô phải dời vào phía trong cách chừng 1km, nếu cần, trả 20 nghìn anh ta chở vào. Đó là một ngôi nhà cấp 4 tuyềnh toàng ven đường liên xã, không treo biển.
Nhưng khi tôi bước chân vào, bà chủ tuổi xồn xồn đã biết ngay. Bà hỏi: Cần mấy em? Tôi trả lời: Một thôi. Bà chủ gọi với vào trong: Mấy con ra đi. Ba cô gái ăn mặc như mới vừa ngủ dậy bước ra. Bà chủ nói: Chọn đi, hai trăm ngàn, tàu nhanh một tiếng. Tôi nhìn căn nhà lụp xụp ái ngại: Ngay ở đây à. Bà chủ trả lời: Chọn nhanh lên, rồi ra nhà nghỉ. Ông phải trả tiền phòng 60 nghìn đấy. Tôi chọn đại một cô. Bà chủ xòe tay: tiền luôn. Trả tiền xong bà chủ bảo: Ông đi trước đi, ra nhà nghỉ X. ở ngoài quốc lộ ấy. Cứ đến đi, tôi gọi điện cho họ. Tôi nói: Sao không để tôi chở cô ấy đi, cô ấy chỉ nhà nghỉ cho. Bà chủ gắt: Điên à, ông nhìn ra ngoài xem.
Thì ra ngay trước cửa nhà, phía ngoài đường đang có một nhóm cảnh sát giao thông đang kiểm tra những người không đội mũ bảo hiểm. Quả thật ra đến nhà nghỉ, chủ nhà nghỉ đã hỏi ngay: Khách của bà Y. à? Sau đấy anh ta giao chìa khóa chỉ phòng và hai phút sau cô gái tôi chọn đã có mặt.
Dịch vụ này cũng công khai tại các nhà nghỉ, khách sạn ở vùng ven và nhiều nơi ngay trong nội thành Hà Nội. Nếu khách đến nghỉ là nam giới không đi cùng với bạn, lễ tân sẽ nói khéo: Nếu anh cần dịch vụ gì, cứ nói, chúng em sẽ phục vụ. Trắng trợn hơn, lễ tân sẽ hỏi ngay: Cần bạn không?
Có khi cũng không cần hỏi, khách lên phòng một lúc sẽ có tiếng gõ cửa, mở cửa bạn sẽ gặp ngay một cô gái trẻ trung xinh đẹp hỏi khẽ: Em có vào phòng được không? Cái lối gõ cửa đường đột này khá phổ biến ở các nhà nghỉ khách sạn của các khu du lịch nổi tiếng như Sầm Sơn, Cửa Lò, Sa Pa, Hạ Long… Ở một số khách sạn, khách phải chủ động hỏi và dĩ nhiên các nhân viên lễ tân sẽ đáp ứng một cách nhanh chóng.
Gần một năm nay dư luận đồn đại về một địa chỉ vàng ở Yên Bái mà khách nghỉ, với giá tiền đặc biệt sẽ được cung ứng chế độ đặc biệt: mỗi giờ sẽ được thay một nhân viên “phục vụ”, 24h sẽ được phục vụ bởi 24 nhân viên khác nhau. Chúng tôi cười, bởi vì ông khách đủ sức tiếp 24 nhân viên trong một ngày chắc chắn chưa ra đời.
Quả vậy, khi chúng tôi đi điều tra thì trên địa bàn TP. Yên Bái chưa thấy một khách sạn nào có chế độ đặc biệt đó. Chỉ có một nơi sẵn sàng “cung ứng” ba nhân viên trong một đêm với giá tiền 3 triệu đồng/đêm.
Khoảng vài năm nay, còn có một phương pháp tiếp thị mại dâm đang mở rộng thị phần kinh doanh tình dục, đó là tiếp thị và cung ứng bằng “thương mại điện tử”. Các má mì, hoặc chính gái mại dâm rao tình trên mạng internet. Lợi thể của việc tiếp thị mại dâm qua mạng là không cần gặp người mà vẫn nắm được chất lượng “hàng”, giá cả…
Các cô gái bán dâm sẵn sàng khỏa thân khoe cơ thể qua webcam nếu khách có nhu cầu và bên dưới có thêm số điện thoại liên hệ luôn. Công an Hà Nội ngày 17-11-2011 vừa bắt quả tang một vụ mại dâm vốn được chào qua mạng tại một khách sạn khu vực Đầm Trấu (Hà Nội), gái bán dâm là hai cô H. và L. năm nay mới tròn 18 tuổi.
Nếu chúng ta vào google chọn từ khóa: “cần bạn gái” sẽ gặp hàng triệu kết quả. Thậm chí vào từ khóa cần bán trinh cũng phải lên đến vài nghìn kết quả. Mại dâm bằng thương mại điện tử là đặc điểm mới của mại dâm hiện đại.
Cũng nên đề cập chút ít khía cạnh tài chính của mại dâm thời nay. Trong quá trình điều tra các phóng viên đều tỏ ra ngạc nhiên về giá cả mua bán dâm. Dĩ nhiên cũng giống như các mặt hàng khác, giá cả trước tiên phụ thuộc vào “hàng” tức là sắc đẹp, sự trẻ trung của các cô gái. Giá “tàu nhanh” tại các cơ sở mại dâm tại phố Định Công, Vọng, Phan Đăng Lưu (Hà Nội) là 300.000 đồng/chuyến.
Khách có 30 - 60 phút cho một lần mây mưa (cả tiền phòng). Nhưng cũng cô gái ấy nếu qua mạng internet thỏa thuận, giá sẽ tăng lên 500.000 đồng mỗi lần chung chạ. Vừa rồi báo chí có đưa tin về các vụ công an bắt quả tang các vụ mại dâm mà mỗi lần đi khách gái mại dâm thu tiền triệu. Sau khi xem ảnh, giới má mì sặc cười: Con này... con này… hàng ngày đi khách có 300 nghìn một lần vậy mà nó “bón” được mấy triệu. Giỏi quá hè…
Cái ngạc nhiên là hàng vẫn vậy mà tùy cách bán, nơi bán đắt rẻ không chừng được. Cái ngạc nhiên thứ hai là giá ngồi với gái đắt hơn là giá mây mưa với gái. Nếu anh vào một quán karaoke ở khu trung tâm Hà Nội ngoài giá hát theo giờ khoảng 150 - 300 nghìn/giờ, tiền hoa quả nước uống đắt hơn châu Âu, muốn gọi một cô gái để ôm ấp, không “bo” cho cô ấy 500 nghìn đồng trở lên là bị chửi ngay là: trông đẹp trai thế mà kiết.
Nhưng giá mua dâm dọc đường với các cô gái quá “đát” thì rẻ một cách lạ lùng. Trên phố Phạm Ngũ Lão nếu vào khoảng 11 - 12h đêm các ông già nếu chấp nhận một bà sồn sồn cỡ 40 tuổi và không đòi hỏi phòng ốc chỉ có đứng dựa lưng vào tường để làm “chuyện ấy” thì mỗi “ca” chỉ mất khoảng 70 - 80 nghìn đồng. Thậm chí trước khi các lực lượng chức năng tuần tra đêm thì vào khoảng 1h sáng, thì giá hạ xuống chỉ còn giá 40 - 50 nghìn đồng cho một chuyến “tàu nhanh”. Dĩ nhiên với các đối tượng đứng đường, giá rẻ sẽ đi cùng với… hiểm nguy. HIV và các bệnh hoa liễu thường trực chờ đón.
Theo ANTD