Mồ côi cha mẹ từ năm mười tuổi, lại bị chị gái nhẫn tâm đuổi đi, Lý Thị H. (1987 Lào Cai) chỉ biết cắn răng chịu đựng, tự tìm đường mưu sinh. H. đã 2 lần bị bán sang Trung Quốc làm gái mại dâm. Lần thứ 3 may mắn H được một người đàn ông dân tộc ít người nước bạn mua về làm vợ.
Những tưởng từ đây H sẽ có một mái ấm gia đình thực sự, nào ngờ cô lại bị trục xuất do không có giấy tờ tùy thân khi đứa con mới được 2 tuổi.
Nhớ chồng, xót con, như con thú cùng đường, H lại lao vào cái nghề “bán thân nuôi miệng”, vừa để kiếm miếng sinh nhai qua ngày, vừa để phục vụ ý định trốn sang Trung Quốc đoàn tụ với người thân.
Đứa bé bất hạnh
25 tuổi đầu nhưng trông Lý Thị H. (1987, người dân tộc Dao ở Lào Cai) chỉ như đứa trẻ lên 10.
Nếu không được chị Đào Thị Huyền – Phó Phòng Giáo Dục Trung tâm giáo dục lao động số II – xã Yên Bài – Ba Vì – Hà Nội giới thiệu trước hẳn không ai tin cô gái nhỏ bé này đã "lưu lạc trên giang hồ" từ khi mới 10 tuổi và đã có thâm niên hơn 13 năm trong nghề “bán vốn tự có”.
H kể rằng, cuộc sống của cô tràn ngập nỗi tủi cực, đắng cay. Từ ngày H. còn chưa biết cảm nhận tình yêu của mẹ, bà đã bỏ bố con H. mà sang thế giới bên kia.
Một mình bố vất vả gà trống nuôi 2 chị em H, trong khi bà con họ hàng chẳng thấy bóng ai tới thăm.
Đến tuổi đi học H. không được cắp sách tới trường như các bạn khác vì nhà không có tiền mua sách vở và trường xa nhà tới 20 cây số đường rừng. Dù thèm đi học tới mấy H. cũng đành cam chịu.
Và rồi ước mơ của H. vĩnh viễn không thành hiện thực khi bố H. đột ngột ra đi năm cô mới 10 tuổi.
Người thân duy nhất còn lại là chị Lý Thị T. (người mà theo lời cha H. trăn trối là chị em cùng mẹ khác cha, do mẹ H lầm lạc với người đàn ông khác rồi sinh chị khi bố em đang đi bộ đội).
Ngày còn ở nhà, chị T. vốn coi H như cái gai trong mắt. Tới khi bố mất, thấy chị gái đưa chồng con quay về lo việc, chịu tang, H cứ ngỡ chị đã nghĩ lại.
Nhưng H. đâu có ngờ người chị rắp tâm chiếm tài sản cha để lại, đồng thời còn làm giấy tờ chứng nhận cô không còn người thân, rồi nhờ chính quyền đưa xuống làng trẻ S.O.S ở Hà Nội.
Dù được các mẹ ở đây nuôi nấng dậy dỗ và chuẩn bị cho đi học, nhưng nỗi nhớ nhà, nhớ rừng đã khiến H. nằng nặc xin về mà không biết rằng tất cả tài sản của bố để lại cho hai chị em gồm đất khai hoang, đất trồng rừng và căn lều nhỏ lưng chừng núi đều đã bị chị gái bán sạch.
Không còn chốn dung chân, H. đành tìm tới nhà chị cố xin ở nhờ nhưng chỉ nhận được sự ghẻ lạnh, hắt hủi từ chị gái. Được một thời gian, thấy em gái nhất quyết “bám” mình, T. bèn nghĩ nhiều chiêu độc để đuổi em đi.
H kể rằng, chị gái từng bắt cô “ngồi xổm xuống đất cho chồng ở truồng, tồng ngồng bước qua, bước lại trên đầu, nhằm tỏ rõ sự miệt thị, khinh bỉ".
H. nói đây là cách người trong vùng vẫn làm để tống khứ vận đen cũng như những điều xấu xa khiến cô không còn mặt mũi nào ở lại nhà chị.
Tủi cực, H đánh liều tìm đường ra Hà Nội, mong kiếm việc làm và tìm một chỗ trú thân.
Ở bến xe tại Hà Nội, khi đang co ro vì đói rét H. được một bà cụ bán nước chè chén dạo trong bến xe mở lòng cưu mang. Nhưng rồi một lần theo bà đi kiếm ăn, H. không may bị tai nạn giao thông và đứt liên lạc với bà bán nước chè.
Ra viện, H. được các chú công an đưa trở lại quê, nhưng tiếp tục bị chị gái hắt hủi, không thừa nhận. Chẳng biết làm gì hơn, các chú công an đành bàn giao H. cho chính quyền địa phương.
Lúc chia tay, các chú tặng cô 200 ngàn tiền phòng thân, rồi dặn "không đi lang thang nữa bởi dễ bị kẻ xấu lừa gạt".
Sa vào ổ quỷ
Ở quê không nhà cửa, không người H. trở lại Hà Nội, lang thang ra ga Hà Nội nhặt giấy vụn bán kiếm tiền, đêm ngủ vạ vật quanh sân ga. Được vài ngày, H. gặp một phụ nữ trẻ đẹp, tên Huệ tới làm quen, mua bánh cho ăn, lân la hỏi chuyện rồi tỏ vẻ xót xa nhận làm con nuôi.
H. thấy mình thật may mắn khi được ông trời thương ban cho một người mẹ nhân hậu như Huệ và ngỡ cuộc sống từ nay sẽ khác.
Một hôm, H. được Huệ trở bằng xe máy tới một nhà nghỉ. Khi H. thắc mắc hỏi sao Huệ đưa mình vào nhà nghỉ, "mẹ nuôi" đáp rằng muốn H. tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc tinh tươm mới đưa về nhà , lúc ấy “bố” dễ đồng ý cho nhận H làm “con nuôi” hơn.
Xuôi tai, H. tắm rửa, mặc quần áo đẹp Huệ mua cho, khiến cô bé từ một “con vịt xấu xí” thành ra xinh như mộng.
Lúc này Huệ mới gật đầu hài lòng và bảo H. đi ăn và hứa cho gặp “bố nuôi” ở nhà hàng. Chỉ nghe tới vậy tim H. đã đập loạn xạ với nỗi lo người đàn ông “của mẹ” không thương yêu mình.
Đó là người đàn ông cỡ 40-50 tuổi tên Hùng, khá phong độ, rất đàn ông với bộ râu quai nón xanh rì. Nỗi lo ngại ban đầu dần tan biến, khi "bố" liên tục âu yếm, vuốt ve, hôn hít và lôi H. lên lòng ông ngồi cho "tình cảm".
Cô bé vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn tin tưởng từ giờ mình đã có một mái ấm tràn đầy hạnh phúc thực sự với bố, mẹ nuôi vô cùng nhân hậu.
Tối đó, bố nuôi mời cô bé mới 12 tuổi lên phòng nghỉ uống nước nói chuyện. Không biết H. được cho uống thứ nước gì, chỉ thấy người nóng bừng bừng, đầu óc mụ mị đi.
Sáng hôm sau, H. nhận ra cả mình và bố nuôi không một mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau trong phòng, dưới tấm nệm có vương chút máu.
Thấy thế, H. khóc nức nở vì sợ hãi. Ngược lại, “bố nuôi” vui vẻ đưa H. 1 tờ tiền đi ăn kẹo, đưa "mẹ nuôi" 3 sấp tiền mới cóng và hứa sẽ quay lại khi trời tối.
Ba ngày liền H. sống trong sợ hãi, câm lặng phục vụ "bố nuôi" vì bị “mẹ nuôi” dọa đưa ra giao nộp công an vì tội "ăn cắp tiền". Thân cô, thế cô, lại cần nơi trú thân qua ngày, H đành chấp nhận ngậm trái đắng.
Nhưng cũng chỉ được vài ngày, H. lại bị "mẹ nuôi" dùng chiêu đánh thuốc mê để bán cô bé cho một ổ mại dâm ở Trung Quốc.
Nhớ lại quãng thời gian đầy cay đắng tủi nhục của mình H. chua chát: "Mới 12 tuổi đầu, em đã bị bán vào ổ mại dâm bên kia biên giới, trở thành nô lệ tình dục mà chưa bao giờ được cầm lấy một đồng tiền và cũng không bao giờ được nghỉ cho dù có bị ốm….”.
3 năm sau, H. liều chết trốn khỏi động quỷ. Không biết tiếng, không biết đường, H. vẫn liều mình đi theo cảm tính. Sau 3 ngày trèo đèo, lội suối hái quả rừng, rau rừng ăn tạm, H. đã đặt chân trở về Việt Nam.
Để trở lại thành phố H, đã tự bán mình cho một người lái xe đường dài để trả tiền vé và một bữa ăn.
Biết H. không nghề nghiệp, không nơi nương tựa, sau khi “vui vẻ”, người phụ xe liền hứa tìm cho cô một công việc phù hợp với sức khỏe và khả năng.
H vội vàng gật đầu đồng ý, mà không biết mình tiếp tục bị bán lần thứ hai. Lần này H. trở thành nữ phục vụ bàn ở một tiệm cà phê đèn mờ ở Thị trấn Xuân Mai.
Tại đây, H. được “chúa động” đối xử tử tế hơn. Cô được ăn mặc đẹp, được hưởng phần trăm sau mỗi cuộc mây mưa và cả tiền boa của khách. Tuy nhiên, tiền dễ đến thì cũng dễ đi. Cho tới ngày bị bắt lần đầu, H. cũng không để lại được đồng nào.
Rời trại phục hồi nhân phẩm, H. trở về quê, nhưng tiếp tục bị chị gái hắt hủi. Chị nói “H. là biểu hiện của sự ô uế, xấu xa không thể ở lại nhà làm tấm gương xấu cho các cháu”.
Xuống Hà Nội lần này, do đã có kinh nghiệm, H. đã tìm cách tự nuôi sống bản thân bằng việc bán dâm tại khu vực Hồ Thiền Quang. H. tự biết cách “đánh bóng” bản thân, biết “khoe hàng”, “câu khách” nên đã có cuộc sống khá thoải mái.
Thậm chí, cô còn biết “yêu”, biết “cặp bồ” để lấy người bảo vệ, lấy người xi-nhan mọi chuyện khi cần. Nhưng nhiều kinh nghiệm hơn không có nghĩa H. có thể tránh mọi cạm bẫy.
Một buổi đêm hè, trong lúc chờ khách, H. tình cờ gặp một phụ nữ trung niên dáng vẻ sang trọng, quý phái ở Móng Cái lên Hà Nội.
Bà ta nói cần tìm người giúp việc, nhưng không dám tìm người trẻ trung, xinh xắn, cao ráo vì sợ mất chồng. Bà nói rằng chỉ cần một cô nhanh nhẹn, tháo vát như H. là được.
Nghe người phụ nữ lạ nói thế, H. cũng tin ngay, nghĩ rằng đây là cơ hội tốt vừa giúp cô có tiền, vừa thoát khỏi chốn bùn nhơ.
Rồi cô theo bà này tới một nhà nghỉ gần cửa khẩu Việt Nam - Trung Quốc. Ở đây, người đàn bà nọ bảo cô chờ.
Trong lúc chờ đợi, H. ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình đang nằm cạnh một người đàn ông Trung Quốc.
Người đàn bà nọ để lại cho H. một tờ giấy vẻn vẹn vài chữ “em chịu khó đi theo người đàn ông này, ngoan ngoãn làm vợ người ta, em sẽ có một mái nhà hạnh phúc”.
Biết mình một lần nữa bị lừa bán, nhưng khát khao có một mái ấm gia
đình từ sâu trong thâm tâm khiến H. quyết định theo người lạ kia băng
rừng, vượt núi tới làm vợ anh ta tại một nơi hẻo lánh ở Trung Quốc.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang
Sau gần chục năm phiêu bạt, cuối cùng H. cũng đã có một gia đình êm ấm. Dù nhà chồng H. ở vùng núi, nhưng được xây 3 tầng tươm tất. May mắn, chồng H. khá thạo tiếng Việt nên cuộc sống của cô không đến nỗi quá khó khăn.
Sau này chồng H. nói rằng anh phải bỏ 3 vạn NDT để được gặp cô và hy vọng cô sẽ tự nguyện chung sống với anh suốt đời.
Nghe “chồng” nói vậy H. rất mừng, bởi cuối cùng mong ước “có một gia đình” cũng trở thành hiện thực.
Một năm sau, vợ chồng cô thêm hạnh phúc, khi đứa con trai đầu lòng bụ bẫm chào đời.
Nhưng sự may mắn của H. chẳng kéo dài lâu, khi đứa bé được tròn 1 tuổi, công an nước bạn phát hiện H. không có giấy tờ tùy thân, sinh sống bất hợp pháp nên ngay lập tức cô bị trục xuất về nước.
H. chỉ kịp trao lại đứa con đang khóc thét vì sợ hãi cho chồng và nghe chồng dặn dò: “Em cố gắng về Việt Nam hoàn tất thủ tục giấy tờ, sớm quay lại với bố con anh. Khi nào em sang được nhớ gọi điện anh sẽ đón. Bố con anh mãi mãi chờ em…”.
Lời dặn ấy luôn văng vẳng bên tai H. Về nước H. vội vã quay về quê tìm cách làm lại giấy tờ. Nhưng với sự hiểu biết có hạn, H. chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô đành quay lại Hà Nội tìm kế mưu sinh bằng nghề bán dâm, chờ sau một năm đủ tiền sẽ tiếp tục trốn sang Trung Quốc đoàn tụ với chồng con. Chẳng ngờ, làm tới tháng thứ 8 thì H. bị bắt và phải lại quay lại trung tâm Giáo dục Lao động Xã hội số 2.
Trong cuộc gặp gỡ với phóng viên, H. nói cô rất xấu hổ với hành động tội lỗi của mình, và giờ chỉ mong ngày được ra trại để hoàn tất thủ tục giấy tờ, đường hoàng về sống với chồng con ở bên kia biên giới.