Ngọc Trinh là cái tên rất ít khi lên báo nhưng mỗi lần cô cất lời, ai cũng biết. Một phần vì công chúng mê cái nhan sắc của Trinh, phần khác là bởi cách trả lời phỏng vấn của chân dài đến từ mảnh đất Trà Vinh ấy chẳng giống ai.
Người ta nói về tình yêu thì chối đây đẩy không ham đại gia, không hám vật chất, còn cô chỉ ráo hoảnh: “Yêu tôi tốn kém lắm chứ bộ”.
Chẳng biết người yêu cô đã tốn bao nhiêu, chỉ biết rằng sau câu nói của Trinh, dư luận đã tốn cả... biển nước bọt để bàn về điều này.
Trinh thật, cái thật của cô khiến đám đông phải nháo nhào rồi làm như quên mất câu nói “Đẹp có quyền” để chĩa mùi dùi về phía cô gái ấy.
Họ lên án cô là kẻ chỉ biết dựa dẫm bạn trai, bạc bẽo với mẹ ruột… Nghe đâu mỗi lần như thế, Trinh lại khóc nhiều.
Nhưng, đó là chuyện quá khứ rồi.
Sau một thời gian im hơi lặng tiếng, bữa kia Trinh lại lên báo. Cô trải lòng nhiều và vô cùng thẳng thắn khi nói rằng, không bao giờ giúp đỡ họ hàng nhà ba mẹ ruột, chỉ giúp đỡ gia đình mẹ kế.
Lý do là bởi ngày xưa, chính họ đã hắt hủi, đánh mắng cô, trong khi những đứa cháu chết đói thì nhà ngoại lại đang tâm mang cơm cho người ngoài. Còn gì đau đớn hơn, còn gì khốn nạn hơn chuyện bị người thân quay lưng hắt hủi?
“Phải nói tôi là đứa rất cực đoan luôn nhé! Tôi muốn ai làm điều có lỗi với mình phải ân hận, phải tiếc nuối vì ngày xưa đã đối xử với mình như vậy.
Thậm chí, tôi muốn họ suy nghĩ rằng tại sao Ngọc Trinh bây giờ lại đi giúp người ngoài mà không giúp người có máu mủ với mình?”, cô cứng rắn.
Không biết trong khi kể câu chuyện ấy, Trinh đã khóc bao nhiêu lần với cái tính dễ xúc động, chỉ biết rằng sau khi bài báo được đăng tải, nhiều người như bị chạm và nỗi đau ngày bé, họ khóc cùng với Trinh.
Lần đầu tiên, số người bênh Trinh lại nhiều đến thế.
Họ cho rằng ký ức tuổi thơ là hành trang gắn bó với một con người trong suốt một cuộc đời. Và nếu nó chỉ toàn những câu chuyện buồn thì việc Trinh bị ám ảnh cũng là điều dễ hiểu. Thế nên, họ ủng hộ Trinh quay lưng lại với họ hàng nhà bố mẹ ruột.
Hiếm khi nào bài học đạo đức lại bị lãng quên một cách lạnh lùng đến thế. Những lời khuyên nhủ về một lối sống đẹp dường như chưa bao giờ tồn tại, công chúng ủng hộ cách sống ăn miếng trả miếng của người đẹp.
Điều này làm tôi nhớ đến một câu nói nổi tiếng trong mấy bộ phim chưởng ngày còn bé: “Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt”.
Nhưng thôi, đó là phim, còn đây mới chính là đời.
Ngọc Trinh có sai không? Tất nhiên là không, tiền là của cô, cô thích cho ai thì cho, không cho chẳng ai dám lên tiếng để đòi. Người nhà cũng chưa thấy ai một lời tố Trinh bạc bẽo, vậy thì người ngoài cũng chẳng có quyền để can dự vào.
Nhưng, dù bằng cách nào đi nữa thì cũng chẳng ai phủ nhận được việc Ngọc Trinh nổi tiếng, thậm chí còn nổi tiếng hơn so với hàng trăm cái tên đi lên bằng chính tài năng của mình. Việc cô phát ngôn như thế nào ít nhiều đến suy nghĩ của một số bộ phận.
Không chỉ thế, việc cô cho những người thân lên báo một cách đầy dè bỉu như thế liệu có phải là cách hay bởi dù gì, cả cô và họ đang chảy chung một dòng máu, mà một giọt máu đào còn hơn ao nước lã.
Trinh thì được cái sống thật rồi nhưng những người thân của cô, họ sẽ phải chịu những gì? Thay vì tự hào gia đình có con, cháu nổi tiếng thì mỗi lần ra đường, họ phải cúi gằm mặt vì sợ người khác nhận ra có cùng huyết thống với Trinh.
Đành rằng có quá khứ mới có hiện tại nhưng rõ ràng việc nhắc đi nhắc lại những đau khổ hay chì chiết, giày xéo người khác bằng câu chữ chắc chắn chẳng thể làm Ngọc Trinh sung sướng hơn.
Có chăng chỉ làm trái tim cô thêm đôi lần bị bóp nghẹt và những giọt nước mắt buồn tủi lại rơi ra từ khóe mắt.
25 tuổi, trải qua rất nhiều biến cố của cuộc đời, Ngọc Trinh đã trưởng thành. Cô đã ý thức được mình cần những ai, cuộc sống hiện tại và tương lai sẽ như thế nào.
Vậy nên, đừng để bóng đen của quá khứ ám ảnh mãi, đừng để những câu chuyện không vui làm tắt nụ cười vào một chiều nắng nhạt.
Đau khổ hay hạnh phúc cũng đã là quá khứ và những thứ qua đi rồi, hãy để nó ngủ yên.