Chị em thường rỉ tai nhau, phụ nữ lấy chồng cũng như đánh bạc, thông minh xinh đẹp cũng không bằng may mắn. Sinh ra là phụ nữ vốn đã khổ nhưng chọn lầm người đàn ông của cuộc đời mình còn khổ hơn.
Tuy vậy, quan điểm “đàn bà hơn nhau ở tấm chồng” luôn là chủ đề tranh cãi muôn thuở, nhận được nhiều ý kiến trái chiều, người đồng ý kẻ chê bai không hồi kết.
Mới đây, trên trang cá nhân của facebooker Võ Tòng Đánh Mèo đã đăng tải một bài viết với nội dung đưa vợ đi đẻ.
Nhưng thông qua những chi tiết, câu chuyện trong bài, người đọc chợt nhận ra một thông điệp hết sức rõ ràng: “Cảm giác đau trong khi đẻ, với tất cả đàn bà, chắc là đều giống nhau, bởi nó do thượng đế, do tự nhiên quy định.
Nhưng cảm giác sau khi đẻ, với mỗi người đàn bà, có lẽ sẽ khác nhau, bởi nó phụ thuộc rất nhiều vào người đàn ông, vào người chồng mà người đàn bà đã chọn”.
Nội dung bài viết hài hước nhưng sâu sắc, với những mẩu chuyện vụn vặt trong bệnh viện nhưng lại có sức truyền tải thông điệp mạnh mẽ đã nhanh chóng nhận được sự quan tâm lớn của cộng đồng mạng.
Chỉ trong vài giờ, bài viết đã được chia sẻ với tốc độ chóng mặt.
Lúc sinh nở, phụ nữ cần lắm bờ vai vỗ về của người đàn ông. (Ảnh minh họa)
“Đưa vợ đi đẻ.
Lúc sớm, hai vợ chồng đi ăn sáng. Như thường lệ, mình ăn xong trước thì ra quán nước gần đó gọi cốc trà đá, làm vài ván cờ, chờ vợ ăn.
Mới chơi được khoảng năm ván thì đã thấy vợ gọi ra tính tiền. Lúc tính tiền, chị chủ quán có nhắc mình: “Chú xem thế nào chứ hôm nay chị thấy cô nhà ăn kém lắm.
Bát bún, bát cháo và đĩa quẩy thì vẫn hết, nhưng chục trứng vịt lộn thì vẫn còn thừa tận 3 quả”. Mình nghe vậy hoảng quá, hỏi vợ có chuyện gì, vợ bảo: “Em ăn không ngon miệng vì thấy hơi hơi đau bụng. Con đang đạp bùm bụp. Chắc nó muốn ra rồi”.
Thế là mình cuống cuồng đưa vợ đi bệnh viện. Nhưng đạp thì đạp, chứ nó có chịu ra ngay cho đâu, nó cứ quằn quại trong bụng vợ chán chê, khiến vợ đau tê dại, lăn lộn trên giường rồi lại bò toài dưới đất, tưởng như sắp chết ngất...
Ở giường bên cạnh, cũng có một chị đang lên cơn đau vật vã giống vợ mình, khác cái là vợ mình chỉ kêu la thôi, còn chị ta thì lại luôn mồm chửi: “Thằng chồng khốn nạn. Tại mày mà bà đau như này. Tổ sư bố mày.
Lúc sướng thì cả hai cùng sướng, sao lúc đau thì chỉ mình bà phải đau? Tổ sư bố mày. Thằng chồng khốn nạn…” Vật vã một hồi, chị ta lộn nhào xuống sàn, đúng lúc ông bác sĩ đi qua, chị ta vồ chặt luôn lấy chân bác sĩ, tiếp tục kêu la: “Cứu em với bác sĩ ơi.
Em đau chết mất thôi”. Ông bác sĩ chắc đã quá quen với cảnh này rồi, nên nhẹ nhàng dìu chị ấy ngồi lên giường, giọng dịu dàng: “Lúc sướng có gọi bác sĩ đến sướng cùng không? Sao lúc đau lại cứ gào tên bác sĩ?”
Mình bịt chặt miệng, không dám cười, vì sợ bị chửi là “cười trên nỗi đau của người khác”. Vợ mình cũng có cái tật thích chửi bậy như vậy, nhưng chỉ chửi lúc hưng phấn, khi đạt trạng thái tột đỉnh thăng hoa thôi.
Mình hồi đầu cũng bắt vợ sửa, nhưng vợ không sửa được, nên nghe dần thành quen, đến nỗi hôm trước, xong việc đến nơi rồi mà thấy vợ cứ thinh lặng, mình còn đâm ra sợ, rồi hoang mang hỏi vợ: “Sao hôm nay em không chửi?”.
Vợ há mồm, lấy tay chỉ chỉ vào trong cổ, giọng thều thào: “Em đang bị đau họng”.
Trái với sự đau đớn của vợ mình và cái chị đang chửi chồng, thì ở phía giường đối diện, có một chị cũng đi đẻ mà lại vẫn giữ được cái vẻ thản nhiên, nhàn hạ vô cùng.
Chị ta cứ ngồi chơi, thảnh thơi vuốt iPhone, cười hềnh hệch, rồi chụp hình tự sướng post lên “Phây”. Tí tí chị lại gọi điện cập nhật tình hình: “Cổ tử cung của cháu mở 6 phân rồi chú nhé. Chắc lát nữa là đẻ thôi. Không tin á? Đây, cháu chụp ảnh post lên Phây cho xem”...
Lúc lên bàn đẻ cũng là lúc vợ mình bị những cơn đau dày vò đến gần như mòn hơi cạn sức. Cái cảm giác phải nhìn vợ mặt đỏ gay, thở hồng hộc, rồi oằn lưng lên rặn, trong khi mình đứng ngay cạnh mà lại chẳng thể giúp vợ được gì quả thực là khó chịu cực kỳ.
Nghe lời bác sĩ, vợ mình dùng hết sức hít một hơi thật sâu, rặn một phát rõ mạnh, mình nghe “phụt” một phát, cảm giác như con đã chui ra, mình mới quay sang hỏi bác sĩ: “Ra rồi phải không ạ?”.
Bác sĩ gật đầu, bảo: “Ừ. Ra rồi. Nhưng là *** ra, chứ con thì chưa ra đâu. Động viên vợ rặn tiếp đi”.
Vật vã mãi cuối cùng cũng xong, vợ và con mình được chuyển sang phòng sau sinh. Mình ra cổng mua cháo cho vợ, mua nước nóng về pha sữa cho con, còn dìu cả vợ mình ra tận nhà vệ sinh đi tè.{...}.
Đối với mình, việc một người chồng chăm con và chiều vợ khi vợ vừa đẻ xong là chuyện rất bình thường, và là điều tất yếu phải làm.
Ấy thế mà cái chị nằm ngay cạnh giường vợ mình thì cứ xuýt xoa: “Gớm! Kiếm được người chồng như chú bây giờ là hiếm lắm”. Mình ngại quá, chỉ biết cười trừ, rồi quay sang hỏi: “Thế chồng chị đâu mà không thấy vào chăm hai mẹ con?”.
Chị nghe vậy thì buồn bã nhìn ra cửa, giấu tiếng thở dài: “Lão tuyên bố thẳng rồi: Đẻ toàn con gái thì tự gọi người đến mà chăm, lão không quan tâm.
Chỉ duy nhất lần chị sinh con bé đầu lòng, lão có ghé vào thăm một buổi. Mang tiếng là thăm một buổi, nhưng lão chỉ ngồi nhìn con được tí, còn đâu là lão đi khắp các phòng, thấy phòng nào có gái đẻ xinh xinh, trẻ trẻ, là lão đứng rình, chờ để xem nó cho con bú”.
Nói đến đó, giọng chị nghẹn đi, và lại thở dài. Mình không dám nhìn vào mắt chị, nên không rõ có giọt lệ nào đang lăn ra từ nơi đó hay không...
Rồi ở cái giường ngay phía sau mình cũng thế, có đôi vợ chồng đang bế con trên tay mà mặt cứ buồn thiu. Mình ngó qua, thấy đứa bé này lạ quá. Tóc nó quăn tít, da nó đen sì như người châu Phi.
Mình thắc mắc thì anh chồng giọng rầu rầu, bảo: “Vợ em mới đi xuất khẩu lao động ở Nigeria về, chắc vì ăn gạo, ăn cơm bên đó lâu quá nên sinh ra con mới đen như thế”. “Vợ em về được bao lâu rồi”?.
“Dạ được 7 tháng ạ”. “7 tháng mà đã đẻ rồi sao?”. “Vâng, đẻ non ạ.
Tuy đẻ non nhưng trộm vía, bé cứng cáp lắm, nặng bốn cân hai, tóc dài chớm mang tai, răng cũng đã nhú lên được mấy cái” - Vừa nói, anh chồng vừa đưa bàn tay vuốt mấy lọn tóc phất phơ trên gương mặt bơ phờ của người vợ với đầy vẻ trìu mến, yêu thương...
Còn ở cái giường liền ngay bên, lại một chị khác đang ôm con khóc sụt sùi, anh chồng thì ngồi ngay cạnh, nắm chặt tay vợ mãi không rời. Mình hỏi: “Sao vậy? Em bé không khỏe à?”, thì chị vợ trả lời: “Dạ không. Bé ngoan và rất nhanh nhẹn anh ạ”.
“Ô hay. Con ngoan, con khỏe, chồng cũng ở bên cạnh quan tâm, chia sẻ, thế còn khóc cái gì?”. Chị vợ nghe vợ nghe vậy thì giọng lại nghẹn đi: “Đây không phải là chồng, mà là anh rể em ạ. Anh ấy nói dối vợ lên công ty họp để tranh thủ ghé qua thăm 2 mẹ con em thôi.
Giờ chị gái em đang gọi điện giục anh ấy về rồi” - dứt lời, bờ vai cô gái trẻ lại rung lên từng hồi nức nở không thôi.
Ra vậy. Nhờ đưa vợ vào đây đẻ, mình mới hiểu ra được một điều: Rằng cảm giác đau trong khi đẻ, với tất cả đàn bà, chắc là đều giống nhau, bởi nó do thượng đế, do tự nhiên quy định.
Nhưng cảm giác sau khi đẻ, với mỗi người đàn bà, có lẽ sẽ khác nhau, bởi nó phụ thuộc rất nhiều vào người đàn ông, vào người chồng mà người đàn bà đã chọn”.
Câu chuyện đã thu hút sự quan tâm của dân mạng. (Ảnh minh họa)
Qua hoàn cảnh đưa vợ đi viện, người chồng đã có những quan sát thú vị khiến người đọc cười “không ngậm được miệng”. Bà chị giường bên luôn chửi chồng là “thằng khốn” hay chuyện một cô gái khác chỉ chực cầm điện thoại check in, đăng ảnh lên facebook.
Nhưng rồi người đọc cũng lắng đọng với số phận của những người phụ nữ khác trong bệnh viện, chị kia vì sinh con gái mà bị chồng hắt hủi, cô này phải nhờ cậy vào sự chăm sóc của anh rể…Mỗi người mỗi số phận.
Bài viết nhận được hơn 6.000 lượt thích, gần 1.000 lượt chia sẻ và vẫn đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội.