Bố mẹ ngoài có anh em tôi là con ruột thì còn có con gái út, tên Trinh, là con nuôi. Trinh nhỏ nhất nhà nhưng hình như em biết thân biết phận nên chưa bao giờ dám vòi vĩnh thứ gì. Ngược lại, Trinh còn hiểu chuyện, luôn nhường nhịn anh em tôi, công việc nhà cửa cũng do em làm hết. Điều này làm anh em tôi hình thành tính ỷ lại, lười biếng.
Chúng tôi thường bị bố mẹ mắng chửi vì đùn đẩy việc nhà cho em gái. Nhưng tôi nghĩ, em được gia đình mình nhận nuôi, được thương yêu và lo học hành thì làm công việc nhà cũng là điều hiển nhiên.
Tốt nghiệp đại học, tôi bám trụ lại thành phố để làm việc; sau đó thì lấy vợ, sinh con. Em trai tôi cũng tương tự như thế. Mỗi năm, anh em tôi chỉ về nhà vài ngày vào dịp Tết Nguyên Đán thôi. Bố mẹ sống ở quê, cạnh đó là nhà vợ chồng Trinh. Ông bà đau bệnh, Trinh sẽ thông báo và tôi gửi tiền về cho em đóng viện phí, lo thuốc men. Chúng tôi không thể bỏ công việc, nhà cửa để về quê chăm sóc ông bà được.
Tuần trước, bố tôi bỗng gọi anh em tôi về gấp để phân chia tài sản. Tôi bất ngờ vì bố mẹ đều còn khoẻ, sao lại vội vã lập di chúc chứ? Nhưng trước sự thúc giục của bố mẹ, tôi cũng thu xếp công việc để trở về quê.
Về nhà, tôi ngạc nhiên khi biết chuyện bố mới từ bệnh viện về vì lên cơn đau tim đột ngột. Mải lo cho bố nên Trinh không có thời gian gọi điện thông báo cho tôi như mọi lần. Sau đợt bệnh nặng, sức khoẻ của ông suy giảm nghiêm trọng. Tối đó, sau khi ăn bữa cơm gia đình thịnh soạn do chính tay Trinh nấu, bố mẹ tôi đã gọi anh em tôi vào phòng chứ không cho con dâu và Trinh nghe. Bố mẹ đưa bản di chúc cho anh em tôi tự đọc, ông bà đã ghi sẵn, ký hết rồi. Trong di chúc ghi rõ anh em tôi sẽ không được nhận bất kì tài sản nào hết, nhà cửa đất đai đều sẽ để lại cho em gái nuôi của chúng tôi. Lý do là vì anh em tôi không chăm sóc bố mẹ, cũng không lo thờ cúng tổ tiên nên không xứng đáng nhận phần tài sản nào cả.
Bố hỏi anh em tôi có ý kiến gì không? Tôi im lặng, em trai tôi thì phản đối gay gắt. Nó nói Trinh chỉ là con nuôi, tại sao lại được quyền nhận tài sản? Lúc này, bố mẹ mới bảo dù có là con nuôi mà hiếu thảo thì vẫn tốt hơn là con ruột mà vô tâm. Câu nói của bố làm anh em tôi xấu hổ tột cùng, đưa mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì nữa.
Chúng tôi tuy không chăm sóc bố mẹ nhưng cũng gửi tiền về những lúc ông bà đau bệnh. Chỉ là vì công việc mà không thể gần gũi như con gái được, vậy mà bố mẹ lại không chia tài sản cho chúng tôi. Anh em tôi có nên phản đối, đòi bố mẹ lập lại di chúc không?