Không họ hàng thân thích, không một đích đến, tất cả những gì Tân có trong tay là 2 năm kinh nghiệm làm nghề thợ xăm. Vậy nhưng chàng trai sinh năm 1991 vẫn quyết định một mình tiến bước vào Sài Gòn lập nghiệp. Ngày mới đến mảnh đất phồn hoa phía Nam đất nước, chàng trai Hà thành còn không rõ mình sẽ phải đi đâu về đâu.
Chàng trai gốc Hà Nội, lớn lên tại Vĩnh Phúc và lập nghiệp ở Sài Gòn chia sẻ: “Hai năm trước, khi mới đặt chân xuống khỏi máy bay, trong đầu tôi còn chưa định hình được là mình sẽ đi về đâu nữa. Có bác xe ôm đã hỏi tôi “Cậu đi về đâu?” tôi nghĩ một lúc và nói “Bác đi về trung tâm thành phố cho cháu, còn về phố nào cũng được”. Khi đó, tôi chỉ nghĩ rằng mình sẽ đi đến các cửa tiệm xăm trong Sài Gòn và tìm kiếm cơ may, chứ chưa hề có bất kỳ ý tưởng nào cho tương lai”.
“Cũng rất may cho tôi khi đó đã sớm tìm được 1 cửa tiệm trên đường Nguyễn Văn Cừ. Lương bổng ngày đó cũng chỉ có 3 triệu/tháng, nhưng đổi lại tôi có thể ngủ ngay tại tiệm. Tôi thấy đó là điều may mắn vô cùng đối với một người tay trắng đi vào Nam tìm kiếm cơ may như vậy”.
Nhưng điều đáng chú ý nhất trong câu chuyện của Tân đó chính là việc chàng trai này đã quyết định vào Sài Gòn khi đứa con trai đầu lòng mới được 3 tháng tuổi. Rất nhiều người đã tò mò và bản thân người viết cũng rất tò mò về quyết định này của Tân. Chàng trai Hà thành bồi hồi nhớ lại.
“Rất nhiều người đã hỏi tôi về chuyện này. Thực sự, đó là một quyết định khó khăn đối với tôi. Nhưng tôi cảm thấy cuộc sống của mình nhiều bế tắc quá, tôi tự nhận thấy rằng gu sống của mình không còn hợp với Hà Nội nữa. Ngày đó, tôi đã nói với vợ rằng “Mình không thể sống mãi ở đây, anh muốn thay đổi cuộc sống của vợ chồng mình. Anh sẽ tìm kiếm cơ hội trong Sài Gòn, anh sẽ đi và đón mẹ con em vào sau”.
“Vào trong này vừa học hỏi, tìm kiếm cơ hội, làm việc, buồn vui.... tất cả mọi thứ phải làm một mình, nhất là phải xa vợ, xa con nhỏ, có thể nói điều đó thực sự kinh khủng đối với mình. Nhiều lúc tôi thấy thương vợ, nhớ con chỉ muốn bay về Hà Nội để được ôm 2 người mà không làm được. Bởi khi đó, trong tay tôi chưa có gì, tôi tự nhủ rằng mình sẽ về khi nào đã có một thành quả nhất định”.
“Bởi vậy mà cái tết đầu tiên khi bé Bảo Bảo ra đời và cũng đã qua 2 lần sinh nhật của cháu, tôi không có ở bên cạnh. Những lúc đó, tôi cảm thấy áy náy với vợ, với con rất nhiều. Nhưng vì cuộc sống nên cũng chỉ biết hy vọng người ở nhà thấu hiểu cho mình. Ngay như tết vừa rồi tôi cũng chỉ về nhà được 1 tuần (27 tết đến mùng 5) đã phải quay trở về rồi.
"Nhìn cu Bảo khôn lớn tôi hạnh phúc lắm, nhưng như vậy lại càng thương vợ nhiều hơn. Hơn 1 năm không được ở bên cạnh cha, bé Bảo ban đầu cũng chưa nhận ra tôi nhưng có lẽ nhờ tình cha con đã thôi thúc bé đi theo tôi nhiều hơn. Chỉ tiếc rằng tôi không thể ở bên con được nhiều và phải mau chóng trở lại làm việc”.
“Nhớ vợ nhớ con lắm, nhưng cũng chỉ biết nhắn tin, gọi điện facetime (gọi điện hình ảnh) để được nhìn thấy hai người. Và cũng nhờ có sự động viên của vợ, giúp đỡ của ông bà và nụ cười của bé Bảo mỗi lần gọi điện mà mình có thêm động lực để tiếp tục làm việc và cố gắng”.
Sau 2 năm một mình “chinh chiến” ở Sài Gòn, đi qua 3 cửa tiệm xăm, giờ đây Tân đã may mắn gặp được một người bạn làm lâu năm trong nghề và dìu dắt, chỉ bảo cho anh rất nhiều. Ngoài ra, người bạn này còn cùng Tân chung sức mở cửa tiệm xăm tại Quận 3. Đến lúc này, Tân đã có thể thực hiện được lời hứa đưa vợ con vào Nam sinh sống.
“Cảm giác gọi điện cho vợ và báo rằng ‘em và con chuẩn bị vào Sài Gòn đi nhé’ thực sự nó khó tả lắm, có chút gì đó hạnh phúc pha lẫn tự hào nữa. Suốt 2 năm qua, ngày nào tôi cũng phải ăn cơm tiệm, cơm đường cháo cợ, mua đồ ăn vặt hoặc không thì là mì tôm cho xong bữa. Đến bây giờ mới được ăn cơm vợ nấu, cái cảm giác hết ngày làm việc chỉ muốn đi thẳng về nhà thực sự nó khó tả lắm".
Cùng với những lời chia sẻ của Ngọc Tân, chúng tôi còn được trò chuyện với Nguyễn Quỳnh Anh (sinh năm 1993) vợ của Tân. Người mẹ trẻ tuổi 9x này cũng đã chia sẻ khá nhiều điều về những gì cô phải trải qua. Quỳnh Anh cho biết: "Ngày anh Tân nói sẽ vào miền Nam sinh sống lập nghiệp tôi thực sự rất sốc vì khi đó gia cảnh cũng gặp nhiều khó khăn, tôi cũng vừa mới sinh, con mới được 3 tháng tuổi mà anh ấy lại nói vậy. Tôi cũng đã can ngăn, phân tích và làm mọi cách để giữ anh Tân ở lại, nhưng khi anh ấy quyết rồi thì không ai cản nối. Mọi thứ chỉ diễn ra trong mấy ngày là anh Tân lên máy bay vào Tp.Hồ Chí Minh".
"Quả thực, khi đó cuộc sống gia đình của hai đứa cũng lâm vào bế tắc, làm ăn thua lỗ, vỡ nợ. Bởi vậy, anh Tân mới có suy nghĩ vào Nam để thay đổi. Ngày anh Tân mới vào Nam, ở nhà tôi phải lo mọi việc, vừa mới sinh nên tôi cũng không có sức, tuổi thì lại nhỏ chưa có nhiều kinh nghiệm để đi làm kiếm thêm thu nhập. Nhiều lúc mệt mỏi, tủi thân tôi chỉ muốn rũ bỏ tất cả mọi thứ. Nhưng mỗi lần như thế, anh Tân luôn biết cách động viên, cùng sự giúp đỡ của cha mẹ và điều quan trọng nhất là bé Gia Bảo đã giúp tôi vượt qua tất cả".
"Đến bây giờ khi gia đình được đoàn tụ, cuộc sống cũng có thể gọi là tạm ổn, tôi thấy những gì mình đã trải qua là một trải nghiệm thật sự tuyệt vời. Qua đó cũng thấu hiểu hơn những khó khăn mà anh Tân đã phải trải qua khi một mình kiếm sống ở trong Nam. Có lẽ, ngày đó để anh Tân đi là một quyết định đúng đắn".