Gia đình tôi chỉ có 2 anh em, tuy quê ở Khánh Hòa nhưng anh em tôi mỗi người sống ở một tỉnh thành khác nhau. Anh tôi học đại học rồi ở lại TP Hồ Chí Minh lập nghiệp, lấy vợ sinh con. Tôi lấy chồng ở Quảng Bình, cũng được cha mẹ chồng cho đất xây nhà riêng, cuộc sống ổn định.
Thông thường, đại gia đình tôi sẽ tập trung, sum họp vào các kì lễ lớn hoặc Tết Nguyên Đán. Với tôi mà nói, đó là khoảng thời gian hạnh phúc, thoải mái nhất khi được sống trong sự yêu thương và chăm sóc của bố mẹ. Mỗi lần về quê, thấy bố mẹ ngày càng già, tôi lại chạnh lòng xót xa mà không thể làm gì khác được. Thương ông bà, tôi chỉ có thể biếu vài triệu để ông bà tiêu vặt, mua thuốc men uống. Còn chuyện chuyển về quê sống luôn với bố mẹ, tôi không làm được. Chồng tôi là con trai duy nhất, cũng phải chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ chồng.
Tuần trước, bố mẹ gọi anh em tôi về nhà có việc. Bố nói sức khỏe của ông yếu đi thấy rõ. 2 tháng trước, ông bị té ngã khi đang làm đồng, cũng may có anh hàng xóm đưa vào viện. Vì mẹ tôi bị huyết áp cao nên không thể vào viện chăm sóc ông được. Vợ chồng anh hàng xóm là người chăm sóc chính, họ tự thu xếp công việc để chạy tới chạy lui, vừa chăm ông, vừa phụ ông việc đồng áng.
Tôi hỏi tại sao bố không báo cho anh em tôi biết? Ông thở dài, bảo không muốn chúng tôi lo lắng và cũng biết chắc là chúng tôi sẽ không thể về ngay được. Thời gian nằm viện, ông đã nghĩ rất kỹ đến việc phân chia tài sản. Gia đình tôi tuy ở nông thôn nhưng đất đai rất rộng, còn có đất ruộng, rẫy có giá trị cao vì có đường bê tông chạy qua.
Bố hỏi anh em tôi có ai muốn về sống chung với bố mẹ không? Người nào về quê ở với ông bà thì sẽ nhận hết đất đai tài sản. Anh tôi từ chối ngay vì anh ấy đã có cơ ngơi vững chắc ở thành phố, hơn nữa công việc của 2 vợ chồng rồi chuyện học hành của các con đã ổn định nên không thể về quê được. Anh ấy muốn nhường tài sản lại cho vợ chồng tôi. Mà chúng tôi cũng không thể về được, cha mẹ chồng nhất định không đồng ý cho tôi về quê. Chồng tôi càng không thích cuộc sống ở rể.
Lúc bàn bạc, bố tôi bỗng nói ra quyết định của mình. Ông bảo anh hàng xóm gần nhà rất tốt bụng, nhiệt tình nhưng cuộc sống khó khăn. Anh ấy thường sang giúp đỡ bố mẹ, nhất là những khi ông bà đau bệnh mà không có một đòi hỏi nào cả. Đợt bố bị té ngã, nếu không có vợ chồng anh ấy thì bố mẹ cũng không biết phải làm sao? Giờ bố sẽ nhận anh hàng xóm làm con nuôi và để lại tài sản cho vợ chồng anh ấy; gọi vợ chồng anh đến sống cùng.
Anh em tôi bàng hoàng nhìn nhau, không thể nào tin nổi bố mẹ lại có ý định giao tài sản cho người lạ. Anh em tôi không thể về quê được nhưng vẫn sẽ tìm cách để hoàn thành trách nhiệm chăm sóc ông bà; tại sao bố mẹ lại đưa ra quyết định quá oái oăm như vậy?
Hiện giờ, vì chúng tôi không đồng ý nên chuyện chia tài sản vẫn chưa xong xuôi. Bố thì than trách con cái bất hiếu, chăm bố mẹ không muốn mà lại muốn nhận đất đai. Anh em tôi bị đặt vào thế khó khăn mà không biết phải làm sao cho hợp lí?