Hôm nay là tròn 1 tuần kể từ sau khi chung kết Đường lên đỉnh Olympia năm thứ 20 khép lại với nhiều tranh cãi về quán quân Thu Hằng. Mới đây, MC Diệp Chi bất ngờ có một bài chia sẻ về cảm xúc trong lần lên sóng rất đặc biệt này. Cô cho biết: "Vẫy tay chào kết xong, chỉ muốn ngồi thụp xuống mà khóc cho đã".
Được biết, mẹ của MC Diệp Chi đã qua đời 1 tháng trước khi chung kết Olympia diễn ra. Điều này chắc chắn là một cú sốc tinh thần rất lớn với cô. "Mẹ ra đi đúng một tháng trước ngày chung kết. Thật quá khó khăn để sống tiếp... Đêm nào mình cũng khóc ướt gối vì nhớ và thương mẹ. Có hôm đi dẫn, mắt sưng húp, ai hỏi cũng không dám trả lời. Chỉ dám yếu đuối khi ở một mình, lúc con đã ngủ. Một khi bước ra khỏi cửa nhà là phải mạnh mẽ lên thôi. Yếu đuối ai xem, thấy mình như vậy mẹ cũng chẳng thể yên lòng." - Diệp Chi tâm sự.
MC Diệp Chi tại chung kết Olympia
Trước đó, mẹ cô luôn có mặt trong hàng ghế đầu để động viên con gái trong mỗi trận chung kết Olympia. Năm nay, Diệp Chi đã nhắn tin thống nhất với bố rằng cô sẽ cố gắng làm thật tốt để mừng sinh nhật mẹ song chắc chắn, cô không thể tránh khỏi có chút yếu lòng. Diệp Chi cũng rất xúc động khi thấy bức ảnh chụp cùng mẹ cũng trong chương trình Olympia năm thứ 17.
Bố nhắn tin động viên Diệp Chi
Bức ảnh Diệp Chi chụp cùng mẹ trong chung kết Olympia năm thứ 17
Với Diệp Chi, chung kết năm nay chính là một chương trình rất khác, khó khăn nhất trong chặng đường 10 năm cầm mic của cô.
Phía dưới phần bình luận, rất nhiều người đã để lại lời động viên nữ MC và mong cô mạnh mẽ, sớm vượt qua được nỗi mất mát to lớn này.
Dưới đây là nguyên văn chia sẻ của Diệp Chi:
Giờ này tuần trước mình đang thấp thỏm lắm. Sáng hôm sau là chung kết rồi, một chương trình rất khác... Những ngày ấy bố ít gọi hẳn. Mình cũng sợ nhận điện thoại của người thân. Nghe câu động viên "con gắng lên cho mẹ vui" là thấy khó mà kìm được.
Ngày mẹ còn bên mình, hai mẹ con vẫn nhắc tới chương trình như một dấu mốc để mẹ cố gắng. Mẹ từng ngoắc tay mình hứa "mẹ sẽ nhanh khoẻ để còn đi xem em Diệp dẫn chung kết". Kể từ khi mình làm Olympia, chung kết nào cũng có mẹ ngồi ở những hàng ghế đầu tiên. Mình bước ra là thấy mẹ cười tươi, vẫy tay ra hiệu "mẹ ngồi đây nhé". Cứ dẫn xong một phần, mình lại hướng mắt nhìn lên cái góc thân thương có mẹ, có bố, có các em, đến cổ vũ nhiệt tình nhất cho một người hôm ấy không thi.
Thế rồi, lời hứa của mẹ đã không thể thành hiện thực. Lời hứa từng cho mình biết bao hy vọng trên quãng đường từ nhà đến bệnh viện mỗi ngày.
Mẹ ra đi đúng một tháng trước ngày chung kết.
Thật quá khó khăn để sống tiếp...
Đêm nào mình cũng khóc ướt gối vì nhớ và thương mẹ. Có hôm đi dẫn, mắt sưng húp, ai hỏi cũng không dám trả lời. Chỉ dám yếu đuối khi ở một mình, lúc con đã ngủ. Một khi bước ra khỏi cửa nhà là phải mạnh mẽ lên thôi. Yếu đuối ai xem, thấy mình như vậy mẹ cũng chẳng thể yên lòng.
Mình phải làm tốt để mừng sinh nhật mẹ, hai bố con đã nhắn tin cho nhau thống nhất như vậy rồi. Vẫy tay chào kết xong, chỉ muốn ngồi thụp xuống mà khóc cho đã... Thì có ngay em An Nhiên chạy ùa tới ôm chặt và thơm lên má mẹ. Ấy là lúc mình tỉnh ra để hiểu mình sẽ không bao giờ phải một mình, cũng không chỉ sống riêng đời mình...
Khi về nhà, nhận được bức hình này, mình nhìn mà mắt cứ nhoè đi. Thấy nụ cười rạng rỡ của mẹ trong nụ cười mình, cả cái vẫy tay cong cong thân thuộc của mẹ nữa. Em gái nhắn tin bảo "hôm nay Diệp giống mẹ quá".
Dù nhớ mẹ biết bao, dù mình thèm khát vô cùng một bữa cơm gia đình nhưng mình tin mẹ vẫn đang ở gần rất gần bố, gần mình và các em. Chỉ là đôi mắt này còn khóc quá nhiều nên chắc chưa thể thấy...
Bất kỳ lúc nào gặp khó khăn, bất kỳ khi nào thấy phân vân, nao núng, mình chỉ nghĩ về duy nhất một điều: làm thế nào, làm việc gì cho mẹ vui, mẹ hài lòng nhất, là đủ. Suy nghĩ ấy rồi sẽ dẫn mình đi những con đường đúng. Ước mong lớn nhất của mẹ là mình sống một đời tử tế và hạnh phúc. Và mình nhất định sẽ gắng từng ngày.
Chia sẻ để lưu lại cảm xúc trong một chương trình khác nhất, khó khăn nhất với mình trong hơn 10 năm cầm mic.
Ảnh: Facebook NV