Sau nhiều ngày im lặng khi bị người mẫu ảnh nude Kim Phượng tố hiếp dâm, họa sĩ body painting Ngô Lực đã có cuộc trao đổi với Lao Động tối 23.5.
Người mẫu Kim Phương tố "ngày 2.5.2018, anh đã đưa cô ấy đến một khách sạn tại quận 10 để vẽ body painting. Sau khi vẽ, Kim Phượng nói anh đã dùng bạo lực để hiếp dâm cô ấy. Thực hư việc này thế nào?
- Thông tin đó là bịa đặt! Quy trình làm việc của tôi và Kim Phượng bình thường như với các người mẫu khác.
Ngày 1.5, tôi lướt Facebook, tình cờ thấy ảnh cô ấy, ảnh khá đẹp nên đã chủ động liên hệ để mời vẽ nude painting cho một bộ ảnh sắp tới. Và cô ấy đồng ý.
Chính tôi là người đề nghị đến nhà cô ấy vẽ, tránh những e ngại cho "đối tác" của mình, nhưng cô ấy từ chối với lý do đang sống tại nhà trọ cùng bạn, rất bất tiện.
Ngày 2.5, cô ấy hẹn tôi đến đón. Cô ấy nói, biết một studio có thể vẽ body painting, song khi đến nơi thì hết chỗ.
Chúng tôi phải đi vòng vòng tìm khách sạn gần đó (đường Trần Thiện Chánh, phường 12 quận 10, TPHCM), hoàn toàn không phải là khách sạn do tôi chủ định đề nghị.
Người mẫu Kim Phượng.
Trong quá trình vẽ, Kim Phượng có thái độ như thế nào?
- Tôi nghĩ Kim Phượng có chút bất mãn, bởi khi cởi đồ ra, tôi phát hiện bụng cô ấy có dấu hiệu sinh con, cơ thể không hoàn hảo.
Việc Kim Phượng "trưng" hình lên Facebook với thực tế khác biệt cho thấy cô ấy không phải là người yêu công việc người mẫu. Kim Phượng không trau chuốt, khắc phục điểm yếu trên cơ thể. Đối với tôi, đó là sự không chuyên nghiệp.
Ngay lúc đó, tôi nói rằng: "Tại sao em đi làm người mẫu mà để da bụng nhăn như vậy. Ít nhất em phải tập luyện để cơ thể hoàn hảo hơn". Bản thân tôi không phải người mẫu cũng thường xuyên tập yoga, chú trọng đến ngoại hình.
Vì cơ thể cô ấy có chỗ chưa đủ tiêu chuẩn đạt yêu cầu với công việc mà tôi cần, tôi đề nghị chỉ vẽ phần lưng của cô nên phần lớn các hình ảnh Kim Phượng trong khách sạn chỉ chụp phần lưng.
Vẽ xong, chúng tôi vui vẻ đi bộ xuống tầng hầm lấy xe. Nếu xem lại camera khách sạn, chắc mọi người có thể thấy rõ.
Ai là người chụp những bức hình từ phía sau lưng Kim Phượng tại khách sạn?
- Những tấm hình đó do tôi chụp bằng điện thoại của cô ấy. Việc sử dụng điện thoại của Kim Phượng chụp hình do tôi tự nguyện thực hiện theo kinh nghiệm nghề nghiệp.
Nhưng cô ấy lại sử dụng chính những bức hình này như một bằng chứng chứng minh tôi hiếp dâm cô ta.
Một trai một gái vào khách sạn với cơ thể "trần như nhộng" của người phụ nữ. Thật khó tin anh vượt qua được dục tính ý niệm?
- Khi đặt câu hỏi "một trai một gái vào khách sạn sẽ làm gì", một triệu người sẽ có chung suy nghĩ như bạn. Nhưng với nghệ thuật body painting có đặc tính rất đặc thù.
Tôi là người khởi xướng môn nghệ thuật body painting ở Việt Nam. Đứng trước một người phụ nữ khỏa thân để vẽ cho họ những đường nét sắc sảo, với người "hứng tình" sẽ không thể nào thực hiện được.
Bản thân họa sĩ có sự phân tâm về dục tính ý niệm thì tác phẩm nghệ thuật đó coi như "đổ sông đổ bể".
Đừng nhìn nhận, đánh giá sự việc dưới góc nhìn của người đàn ông bình thường trong lĩnh vực khác, không phải body painting. Tôi được đào tạo như một họa sĩ chuyên nghiệp ở Trường Đại học Mỹ thuật, ngày nào cũng tiếp xúc với mẫu nude, có cả hoa hậu và người mẫu. Khi thực hiện tác phẩm body painting, tôi không thỏa hiệp trước dục vọng.
Về kết quả giám định pháp y, Kim Phượng cho rằng có "tế bào nam" trong âm đạo của cô ấy. Tế bào đó là gì, có phải của anh?
- Tôi đề nghị cơ quan pháp y làm rõ vấn đề này!
Ngẫm lại, tôi thấy rất phi lý và mọi người đang bị chi phối bởi cái gọi là "ảo giác khoa học". Những điều báo chí nói đều từ lời của Kim Phượng, không phải cơ quan chức năng, không có ý nghĩa gì.
Câu chuyện Phượng thêu dệt nên mang tính chất câu view, đó là thêm một "bằng chứng khoa học", người đọc sẽ tin ngay, mà chẳng biết "nguồn phát" từ đâu.
Nếu đó là tế bào của tôi thì cơ quan pháp y phải gọi tôi đến để kiểm tra mẫu tế bào xem trùng khớp hay không? Tuyệt nhiên không có! Và mọi chuyện đều từ "miệng" của Kim Phượng.
Sau sự việc này, anh có làm đơn kiện lại người mẫu Kim Phượng không?
- Điều này là chắc chắn. Những ai tố cáo tôi sai sự thật, họ đều phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Khi phát ngôn, không có căn cứ, làm ảnh hưởng đến uy tín, danh dự người khác, đều phải chịu trách nhiệm.
Tôi không cần lời xin lỗi mà cần thực hiện đúng vai trò của pháp luật, đúng với giá trị mà cô ấy đưa ra. Tôi không đặt cảm xúc vào đây nữa.