"#các anh mệt rồi về đi người hâm mộ đang chờ", đó là dòng hashtag được chạy nhiều nhất trên các trang mạng xã hội vào ngày 27/1/2018 - ngày U23 Việt Nam khóc trong giá lạnh giữa mưa tuyết Thường Châu.
"Chúng ta đã cố gắng hết sức, tại sao lại cúi đầu?" HLV Park Hang Seo gào lên, và họ đã ngẩng đầu cùng với lá cờ đỏ sao vàng khoác trên mình. Ngày trở về, biển người ở quê nhà đón lấy những chàng trai ấy...
28 tháng 01 năm 2018
0h10 rạng sáng 28/1, đã 5 tiếng đồng hồ sau khi U23 Việt Nam bại trận trước U23 Uzbekistan trong trận chung kết. Trên con đường Võ Thị Sáu ở khu vực Quận 1 - TP.Hồ Chí Minh lúc nửa đêm, tiếng chuông, tiếng nhạc, tiếng hò hét vẫn vang vọng cả một đoạn đường.
Một ban nhạc đường phố đang ôm chiếc loa thùng ra giữa đường và hát "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng". Tiếng hát đại thắng vang lên, khi đội tuyển ta vừa thất bại. Nghe như trêu nhau, mà lại khiến nhiều người nghẹn ngào. Xung quanh họ, những tiếng còi xe, những bóng áo đỏ, những lá cờ Việt Nam vẫn đang vẫy chào và hát vang cùng.
Lần đầu tiên trong lịch sử, người Việt Nam "đi bão" dẫu cho đội nhà thua trận. Một khoảnh khắc mà như là vĩnh viễn sẽ còn mãi trong tâm trí tất cả mọi người Việt Nam khi ấy: chúng ta đã đi bão và hô Việt Nam vô địch khi Việt Nam thất bại. Nét mộc mạc của tình yêu dân tộc hiện ra ở những hành động chưa từng có tiền lệ ấy.
Hành trình của U23 Việt Nam ở Thường Châu là con đường đi của người tí hon kiên trì chiến đấu chống lại những gã khổng lồ. Người tí hon đem cả máu, nước mắt, mồ hôi mà xây lấy lòng tự hào. Họ, một đội tuyển Việt Nam mà người Việt Nam từng mơ về.
13h00 trưa 28/1, máy bay chở đội bóng U-23 Việt Nam về tới sân bay Nội Bài. Chuyến xe diễu hành chở các cầu thủ đi đến gặp Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc tại Văn phòng Chính phủ đã kéo dài tới 5 tiếng đồng hồ. Khi một sắc đỏ kéo dài 30km với hàng chục nghìn người hâm mộ đón đội tuyển dày đặc hai bên đường, trước mui xe, khắp từng ngõ nhỏ, với lá cờ đỏ sao vàng tung bay và hô vang "Việt Nam vô địch".
Phía trên, các cầu thủ "đổi ca" cho nhau để cười tươi vẫy chào người hâm mộ. Đó giống như là cảnh một đội tuyển vừa vô địch Euro, World Cup hay một CLB vô địch Champions League nào đó đang diễu hành. Cảnh tượng ấy đã khiến báo chí từ Châu Á sang Châu Âu phải "Choáng ngợp", "Sửng sốt", "Thật tuyệt vời", riêng tờ Daily Mail của Anh thì ví như thể là ... lễ chào đón những ngôi sao nhạc Rock.
Năm tiếng, cũng là khoảng thời gian mà Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc phải chờ đoàn xe vẫn đang phải nhích từng mét, trong cảnh reo hò đông chật như nêm ấy. Để khi ông gặp được những Bùi Tiến Dũng, Xuân Trường, Quang Hải, ông đã nói "Chưa bao giờ có sự chờ đợi lâu như thế đối với một Thủ tướng, nhưng cũng chưa bao giờ có niềm vui lớn như thế."
U23 Việt Nam và những dòng người hâm mộ đã tạo nên những ngày tháng 1 năm 2018 đẹp và vui như lễ hội. Một lễ hội đã kéo dài từ sau trận tứ kết gặp Iraq, lên đến đỉnh điểm sau trận bán kết gặp Qatar, và đầy những dư âm khắc khoải sau trận chung kết gặp Uzbekistan. Để rồi, trong ngày trở về, mãi mãi định hình lại về một khuôn mặt Việt Nam với cả quốc tế. Đó là lúc một dân tộc biết thế nào là đoàn kết trong một giải bóng đá. Khi một đội bóng đã chiến đấu bằng cả trái tim cho một ngôi sao trên ngực áo, đội bóng ấy sẽ được tưởng thưởng bằng trái tim người hâm mộ trong ngày trở về.
1 tháng 9 năm 2018
U23+3 Việt Nam đến Asiad 2018 bằng vị thế mới, đó là vị thế của một đội bóng được vị nể sau ngôi Á quân Châu Á. Tuy vậy đâu đó vẫn phảng phất những sự nghi ngờ, bởi có thể câu chuyện ở Thường Châu chỉ là nhất thời của một nền bóng đá trước đó vốn rất nhút nhát trước biển lớn.
Do đó, Asiad 2018 sẽ quyết định cho sự tiến bộ của bóng đá Việt Nam. Đấy là nâng tầm trình độ, hay chỉ là ảo ảnh vô tình? Kết quả sau vòng bảng ta thắng 3 trận, ghi 6 bàn, không thủng lưới bàn nào. Trong đó có chiến thắng lớn trước Nhật Bản với tỉ số 1- 0.
Tại vòng 1/8, hạ gục Barhain với cú sút tung nóc lưới đầy quyết đoán của Công Phượng. Tại tứ kết, Việt Nam gặp Syria, gợi lại những hồi ức của "Chiến tranh và hòa bình" tại hai đất nước. Kết thúc trận đấu, bàn thắng của Văn Toàn đưa đội tuyển Việt Nam vào bán kết.
Hành khúc ấy không chỉ là lời khẳng định về thực lực của lứa cầu thủ này từ Thường Châu đến Java, mà đó còn là lời nhắn gửi "hòa bình đẹp lắm" đến Syria. Đấy chính là khung cảnh của những người hâm mộ mang áo đỏ tràn ra đường. Những dòng thác đỏ hét vang "Việt Nam vô địch" khi đội tuyển lọt vào nhóm "Tứ cường Châu Á." Kể từ khi ấy, những ai trên thế giới còn suy nghĩ rằng đất nước Việt Nam đang còn chiến tranh, thì họ nên hiểu mình chỉ vừa từ ... hang núi trở về.
Minh Vương đang cúi đầu, anh nhìn thẳng, mái tóc hoe vàng xõa xuống đôi mắt của một cầu thủ tài hoa nhưng lận đận. Và rồi, bóng vẽ một đường cầu vồng vào lưới của Cho Hyun Woo. Minh Vương khuỵu xuống, hai tay chĩa lên trời khi nguyện ước thành hiện thực.
Bàn thắng cực đẹp ấy không giúp cho tuyển Việt Nam vào chung kết, không giúp chúng ta vượt qua được ngọn núi cao như Hàn Quốc, nhưng bàn thắng ấy đã định hình lại về tầm vóc trong suy nghĩ trong các cuộc đối đầu với đội bóng lớn. Bàn thắng ấy như đền đáp cho những lận đận của đời cầu thủ mà Minh Vương đang mang.
Trong ngày 1/9/2018 ấy, phố đi bộ Nguyễn Huệ vẫn rợp màu đỏ trong ngày Việt Nam thất bại ở trận tranh giải ba với UAE. Kết cục, lại vẫn có gì đó chưa thể lên đỉnh được, vẫn một chút niềm đau, và rất nhiều tiếc nuối âm ỉ trong lòng 90 triệu người dân yêu bóng đá đến dại khờ này.
Thế nhưng, đang có một cái gì đó vừa xuất hiện, đó là khi ta đi ra Châu Á, ta hoảng hốt nhận ra bóng đá Việt Nam đang chèn ép UAE, còn đối thủ của chúng ta chỉ mong cầm hòa, và trọng tài bênh vực cho đội Tây Á để mong may rủi trên loạt penalty.
Nếu U23 AFC Cup 2018 là những bất ngờ thú vị, thì Asiad 2018 là sự khẳng định ở tầm vóc. Người hâm mộ nhìn Thường Châu là vỡ òa trong cảm xúc, còn nhìn Java là mỉm cười hãnh diện. Từ Thường Châu đến Tây Java, chiến đấu với những anh hào Châu Lục, đội tuyển Việt Nam đã lớn bổng rồi.
15 tháng 12 năm 2018
20 năm về trước. Một ngày mưa tháng 08 năm 1998, nhiều dòng người bần thần rời khỏi Hàng Đẫy, những cậu bé đạp chiếc xe đạp, trên vai khoác lá cờ không reo hò, trên má tô một lá cờ khác đang nhòe đi vì những giọt nước mắt. Đó là những người hâm mộ Việt Nam cách đây 20 năm.
Một hành trình buồn khép lại theo cách cay đắng nhất, vì cái lưng của Sasi Kumar, trong trận chung kết với Singapore. Thế mà, đã có lúc nó tràn ngập những hạnh phúc ở trận thắng Thái Lan 3-0 tại bán kết.
10 năm tiếp theo, trong lòng người hâm mộ đằng đẵng những kỳ vọng, bị phản bội vì án tiêu cực bán độ, bị chối bỏ tại những lúc cao trào nhất, rồi lại "giận thì giận mà thương thì thương", lại vẫn đến sân cổ vũ và vẫn vùng vằng tức giận.
Tình yêu bóng đá Việt Nam là cái gì mà vô duyên vậy chứ? Biết có thể sẽ bị cay đắng lúc nào không hay mà khi Việt Nam đá cũng không bỏ được. Đôi khi nhiều người vẫn tự hỏi, liệu những chàng trai ở trên sân kia có nhìn và có hiểu, để dành cho người hâm mộ nước nhà một ngày đắm say hạnh phúc?
Nhưng cũng phải mất một hành trình rất dài, ta mới được bùng nổ trong đêm đông Hà Nội vào tháng 12 năm 2008. Trong đêm đó, những tiếng chuông điện thoại, những tiếng tin nhắn, những bài thơ, những tiếng gào thay nhau được gửi đến với dòng chữ "Việt Nam vô địch thật rồi, không mơ đâu" Những xúc cảm đó vẫn vẹn nguyên trong lòng nhiều người.
"Ứng cử viên hàng đầu cho chức vô địch". Đó là cách Việt Nam bước vào giải AFF Cup 2018. Đã bao lâu rồi ta mới có vị thế ấy, và đã bao lâu rồi, nhìn Việt Nam đã lững thững, trên cơ, vượt từ chướng ngại này đến vật cản khác? Hình như là chưa từng.
Những ngày đi bão, là những ngày vị tha nhất của người Việt Nam. Một hành động trêu chọc, một lần đụng xe, hay một cử chỉ giỡn nhau, tất cả nhanh chóng đổi thành nụ cười trong tiếng hô "Việt Nam vô địch" khi hai bên xa lạ nhìn nhau và cười. Đó là cơn cuồng si với bóng đá, mà hiếm có đất nước nào trên thế giới này, kể cả những nền bóng đá phát triển nhất, từng có được.
Thậm chí, người hâm mộ khi đi cùng hành trình với đội tuyển Việt Nam tại AFF Cup 2018 lần này, còn tạo ra "Trào lưu đi bão". Thắng Malaysia 2-0 ở vòng bảng, ta cũng đi bão, thắng Campuchia 3-0 ở vòng bảng để vào bán kết, ta cũng đi bão. Thắng Philippines ta càng đi bão. Kể từ khi Park Hang Seo đến dải đất hình chữ S này, "Đi bão" là thói quen sau trận.
Nhưng cơn bão sẽ chỉ là trọn vẹn, cũng như năm 2018 này trọn vẹn, nếu như chúng ta giương cao chức vô địch AFF Cup 2018. Mọi con đường đều dẫn đến thành Roma, và mọi lá cờ Việt Nam đều dẫn đến thời khắc 19h30 ngày 15/12/2018. Hà Nội, Sài Gòn, Cần Thơ, Nha Trang, Đà Nẵng, Hải Phòng…trên mọi miền đất nước, cả một biển người nêm chặt một màu đỏ đợi tiếng còi bắt đầu trận chung kết lượt về Việt Nam - Malaysia.
Phút thứ 6, cả đất nước vang lên tiếng hô rầm trời. Phút thứ 83, nghe đâu đây có tiếng lầm rầm cầu nguyện, tiếng nức nở mong trọng tài nổi hồi còi kết thúc. Cổ động viên bắt đầu đứng dậy khi trọng tài thông báo thời gian bù giờ là 4 phút.
Họ không thể ngồi yên được nữa, 8 tiếng chờ đợi vẫn im lặng, 4 phút bù giờ không thể kiềm chế. Tất cả phải đứng dậy để chuẩn bị nhảy nhót khi tiếng còi vang lên. Và rồi, điều mong chờ đã đến. 3-2 sau 2 lượt trận và Việt Nam vô địch AFF Cup 2018. Chúng ta là nhà vô địch !!!
Thế hệ này đã không làm những người hâm mộ bóng đá Việt thất vọng. Đêm nay, cơn bão này không chỉ đi để ăn mừng một chức vô địch, đó còn là ăn mừng một cái kết trọn vẹn, ăn mừng một năm 2018 lịch sử.
Từng đoàn người áo đỏ đi trong cơn cuồng say. Những chiếc xe ô tô tải chở hàng với lá cờ đỏ sao vàng treo bên thành xe, những tiếng bấm còi không phải tránh đường mà có nhịp điệu nhảy nhót như tiếng nhạc "Việt Nam vô địch", và những cậu bé trong đồng phục học sinh, đạp xe đạp, cầm theo lá cờ nhỏ, cô đơn, một mình, những trọn nghĩa tình.
Một năm 2018 khép lại, trang sử xanh của thể thao Việt Nam sẽ in đậm năm 2018 này. Nơi mang những xúc cảm đặc biệt trong tuyết trắng, nơi có lời khẳng định bóng đá Việt có thể đi đến đâu giữa Java, và cuối cùng là những niềm tin và sự đoàn kết trong lòng người dân hâm mộ nước nhà ở ngày đông Hà Nội.
Sau bao nhiêu cơn mộng mị.
Người hâm mộ bật khóc.
Đây là giấc mơ là có thật.
Có nơi nào "điên" như nơi ấy không?