1. Người Man United sẽ không bao giờ quên Eric Cantona, không bao giờ quên Cristiano Ronaldo và thậm chí họ cũng chẳng bao giờ quên Ruud van Nistelrooy.
Nhưng họ chắc chắn không quên những thần tượng lớn ấy bởi một lẽ duy nhất: Họ ghi sâu trong tim hình ảnh Ferguson. Ông là người đã ký những bản hợp đồng đó, ở mỗi thời đoạn của Man United và biến những thời đoạn đó trở thành một phần vàng son lịch sử.
Trong nỗi thèm khát chức vô địch Premier League, ở Liverpool không ai có thể quên nổi Fernando Torres.
Và trong tương lai, có thể họ sẽ không bao giờ quên Coutinho, Sadio Mane. Đó là những trụ cột của đội bóng, những con người dù chưa mang lại chức vô địch Premier League nhưng là điểm tựa niềm tin của CĐV. Và vì thế, họ nhớ mãi Rafa cũng như rất yêu mến Juergen Klopp hôm nay. Mỗi HLV ấy đều có ít nhất 1 hợp đồng tạm gọi là để đời với CLB họ từng gắn bó.
Ở Arsenal cũng vậy. Wenger sẽ được nhớ mãi vì đã từng mang lại Vieira, Henry, Pires. Đó là một bộ khung tuyệt đẹp, một phần lịch sử hào hùng của Arsenal.
Và dù cho Wenger mỗi ngày mỗi bị chỉ trích bởi chính sách chuyển nhượng nghèo nàn của CLB, khó có thể phủ nhận ông là người đã có những hợp đồng để đời. Hôm nay, ông tiếp tục săn lùng 1 hợp đồng như thế, khi đang có trong tay 150 triệu bảng Anh.
Còn Mourinho thì sao?
2. Sẽ có người nhắc đến Didier Drogba như hợp đồng để đời của Mourinho, khi ông tới Chelsea lần đầu. Đúng là Drogba là chiến binh gắn liền với Mourinho nhất, thấm nhuần triết lý của ông nhất và luôn là đại diện tiêu biểu của Mourinho thời kỳ ở Chelsea.
Nhưng không phải Mourinho là người đưa Drogba về Stamford Bridge. Đó là Ranieri. Ranieri đề xuất mua Drogba, và được chấp thuận. Rồi ông bị sa thải, để Mourinho tới thay. Kế hoạch mua sắm cũ vẫn diễn tiến tốt và tốt hơn cả là ai cũng nghĩ rằng Mourinho đưa Drogba tới Chelsea.
Cech cũng vậy. Cech là kết quả của cả một quá trình đội ngũ tuyển trạch của Ranieri đi "cày nát" Ligue 1 cũng như giải VĐQG Hà Lan.
Mourinho chỉ mang về Carvalho, học trò cũ ở Porto, và Tiago, cầu thủ của Benfica mà ông rất thích ở mùa Hè 2004 ấy. Và chỉ 2, 3 mùa bóng sau đó, những cầu thủ tốt của Chelsea cũng dần bị Mourinho bán đi mà trong đó đáng kể là Duff, Gallas và Robben.
Ở Real, chuyện mua một cầu thủ để đời không thuộc quyền của HLV, mà là tham vọng của chủ tịch. Và trong số những cầu thủ mà Mourinho đề nghị mua thời đó, như Khedira, Oezil, Di Maria, không ai trụ lại nổi tại Bernabeu. Câu chuyện ở Inter thì cũng tương tự vậy. Ở đó, Mourinho không có một dấu ấn chuyển nhượng nào.
3. Trong phỏng vấn gần đây về chuyển nhượng ở Man United, Mourinho cho biết rằng đó là việc của Ed Woodward. Còn Mourinho muốn mua ai, ông đã đề nghị từ hồi tháng 3. Và ở mùa Hè 2016 vừa qua, những người đến Man United nổi bật là Pogba, Ibra, Mkhitaryan và Bailly.
Trong số họ, Pogba là khát vọng của Man United và nếu không phải là Mourinho cầm cương, Pogba vẫn phải được mang về cho dự án phục hưng Man United từ chính những nhân tố trưởng thành từ Man United.
Ibra đến Man United là vì Mourinho. Điều đó chính xác. Nhưng Ibra không phải là một hợp đồng để đời vì đời cầu thủ của Ibra coi như cũng đã gần hết. Mkhitaryan hay Bailly ư? Khó ai dám gật đầu nói họ sẽ là hợp đồng để đời của Mourinho với Man United.
Cuộc tìm kiếm của Mourinho vẫn còn mới ở giai đoạn bắt đầu. Hụt con cá lớn Griezmann, Mourinho càng khó khăn hơn trong việc chọn lựa đúng một người đủ để sau này, nếu ông có ra đi, thì chính người ấy, với tư thế một huyền thoại, sẽ khiến CĐV Man United nhớ ông mãi mãi.