Lời kể khiếp đảm của nạn nhân vụ xe khách lật vực, 7 người chết

Dưới ánh đèn pin, tôi thấy một người bị xe lật, đè lên, chỉ “lộ” mỗi cánh tay. Nhìn ống tay áo, tôi nhận ra đó là vợ mình.

Đã hơn 1 giờ sáng, Khoa Ngoại và Khoa Hồi sức cấp cứu của Bệnh viện Đa khoa huyện Bảo Yên, điện sáng hơn những ngày khác, những bước chân của y, bác sỹ đi nhanh hơn, bởi họ đang nỗ lực để giúp các nạn nhân của vụ tai nạn xe khách kinh hoàng xảy ra vào tối 25/10 tại xã Yên Sơn (Bảo Yên) thoát khỏi “lưới hái tử thần”. Hoàng loạt người nằm ở các phòng điều trị tại bệnh viện, người thì mặt thâm tím, người thì dính đầy máu và đất, không nói ra, ai cũng hiểu, họ vừa trải qua giây phút kinh hoàng như thế nào.


	Nhiều người chưa hết bàng hoàng sau vụ tai nạn.

Nhiều người chưa hết bàng hoàng sau vụ tai nạn.

Ngồi ở hàng ghế dành cho người nhà bệnh nhân của Khoa Ngoại, ông Phạm Trung Kiên – “kiến trúc sư” cho chuyến đi này, vẫn chưa hết bàng hoàng. Ông Kiên vừa kể lại, vừa khóc: Đoàn gồm 47 thành viên, đều là những người quen biết, sống ở thành phố Hải Phòng. Với nhu cầu muốn đi lễ tại một số đền ở Lào Cai, họ đã nhờ Câu lạc bộ Sông Lô đứng ra tổ chức chuyến đi trong thời gian 3 ngày, từ 25 – 27/10.

Sau gần một tháng chuẩn bị, 3 giờ sáng, ngày 25/10, chuyến xe xuất phát với sự háo hức của nhiều người. Trên đường đi, nhiều người tỏ ra thích thú và đề nghị với tôi, nhân tiện đi luôn Điện Biên.

Khoảng 4 giờ chiều, xe đến Phố Ràng (Bảo Yên) và tiếp tục chạy theo hướng Phố Ràng - Bảo Hà để đi lễ đền Bảo Hà. Tuy nhiên, khi đi qua khu vực xã Yên Sơn, do bị tắc đường, nên xe không đi được, phải quay lại. Nhiều người đã xuống xe và bái vọng sang đền Bảo Hà. Sau khi làm xong “thủ tục” tâm linh, xe quay lại thị trấn Phố Ràng để đi thành phố Lào Cai.

Do tuyến đường này dốc, xe chạy được một đoạn thì bị mất phanh, lao với tốc độ chóng mặt và bay ra khỏi đường, xuống ta luy âm, lăn một vòng và chỉ dừng lại khi mắc vào cây. Bằng phản xạ tự nhiên, tôi khua tay sang bên cạnh thì không thấy bà nhà đâu cả. Tôi gọi thật to tên bà, gọi đến 10 lần vẫn không thấy trả lời, tôi tiếp tục gọi tên ba người em bên vợ, nhưng cũng không thấy ai trả lời. Tôi cố chui ra khỏi xe, ra được bên ngoài thì thấy chú em đồng hao cũng đã ở ngoài đó, quần áo nhem nhuốc. Sau một hồi định thần, tôi và chú em đồng hao mượn đèn pin của người dân đến ứng cứu, chui vào trong xe để tìm kiếm người thân. Dưới ánh đèn pin, tôi thấy một người bị xe lật, đè lên, chỉ “lộ” mỗi cánh tay. Nhìn ống tay áo, tôi nhận ra đó là vợ mình, ngay lập tức, tôi kêu gào, gọi bà, nhưng cũng như lần trước, đều vô vọng. Lập tức, tôi bắt mạch tay bà, nhưng không thấy đập. Lúc nay, tôi đã nghĩ đến tình huống xấu nhất. Lau nước mắt, ông Kiên nói không thành lời: Vợ tôi chết thật rồi, vừa rồi, tôi nghe thấy có người nói, thi thể của bà được đưa về nhà xác của bệnh viện.

 

Cũng như ông Kiên, sau khi được hỗ trợ y tế kịp thời, anh Phạm Văn Quý đã tỉnh lại. Mặc dù, vẫn còn đau, nhưng anh đã gắng gượng đi các phòng bệnh để tìm vợ và con gái. Anh Quý kể: Do tắc đường, xe phải quay trở lại. Vừa đi được một đoạn, tôi nghe thấy tiếng “cạch” rất to, với sự am hiểu về ô tô, tôi biết chắc chắn, xe bị mất phanh. Lúc này, xe lao đi mỗi lúc một nhanh, lái xe đã cố gắng điều khiển xe chạy qua các khúc cua. Mọi người trên xe hoảng loạn, kêu gào thống thiết, mọi người chạy dồn về phía trước. Rồi, chiếc xe “bay” khỏi đường lao xuống vực và tất cả đều không biết gì nữa. Một lúc sau, tỉnh lại, do trời tối, không nhìn thấy rõ, chỉ nghe tiếng kêu gào, lúc này, tôi biết mình đã thoát khỏi tử thần.

Ngay lập tức, tôi gọi vợ và con, nhưng không thấy trả lời. Tôi đã lịm đi, khi mở mắt thì thấy mình đang ở trong bệnh viện. Được một người đi cùng xe cho biết, vợ và con tôi bị thương, nhưng không quá nguy kịch, đang được chăm sóc y tế ở phòng kế bên. Nói xong, anh Quý đi “cà nhắc” từng bước sang phòng bên, đến bên người vợ, cầm chặt tay vợ mà nước mắt không ngừng chảy. Tôi  nghe thấy anh nói với vợ: Mọi việc đã qua rồi, ơn trời, cả nhà không sao cả. Anh sẽ đi tìm con, xem nó ở phòng nào. Nói xong, anh kéo chiếc chăn mỏng đắp cho vợ với vẻ nặng nhọc. Anh Quý cũng không quên nói với tôi: "Cạch đến già chú ạ. Tôi và gia đình sẽ không bao giờ đi xe ô tô nữa".

Anh Nguyễn Công Lý, một trong số 47 người có mặt trên chuyến xe khách mang biển số 15B - 010.76 đến giờ vẫn không biết là mình tỉnh hay mơ. Bởi, với tốc độ này thì chắc chắn tất cả sẽ “tan xác”, anh Lý cho biết. Sau khi xe lăn hai, ba vòng và dừng lại, tôi không thể tin là mình sống. Nhiều người trong đoàn bị thương, họ khóc, la hét, ngay bên cạnh người chết.

 

Bên giường bệnh nơi đứa con trai vừa tròn 5 tuổi đang chìm sâu trong giấc ngủ, chị Đặng Thị Thuận khóc không thành tiếng. Khi chúng tôi hỏi về vụ tai nạn, chị nấc lên từng tiếng, toàn thân run rẩy vì sợ, khuôn mặt tái nhợt, không thể tin vào mắt mình, vì trong đời chị đã nhiều lần đi du lịch nhưng chưa bao giờ phải chứng kiến và trải qua những giây phút kinh hoàng như chuyến đi lần này. Trong vụ tai nạn, gia đình chị Thuận có 5 người, gồm con trai, mẹ đẻ, chị gái và em trai, đều bị thương. Riêng em trai của chị bị chấn thương nặng và được chuyển lên bệnh viện tuyến trên cấp cứu.

Đến giờ này, những người còn sống trên chuyến xe định mệnh này không muốn nhắc lại giây phút kinh hoàng. Những người xấu số đã được người thân từ Hải Phòng lên nhận thi thể để đưa về an táng. Những người còn sống chỉ mong sao được trở về nhà càng sớm, càng tốt, dường như họ không còn nghĩ đến những chuyến đi cầu may.

 

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại