Đức Phật đang hấp hối. Ngài đã chu du khắp nơi trong 40 năm và có hàng ngàn môn đồ. Giờ đây, khi chân đã mỏi, sức đã kiệt, Ngài đã đi đến những giây phút cuối cùng trên cõi đời.
Sáng hôm ấy, Ngài nói với các đệ tử của mình rằng: "Đây là ngày cuối cùng của ta. Nếu có điều gì muốn hỏi, các ngươi hãy hỏi đi".
Đột nhiên, một thứ bóng tối vô hình như thể bao trùm lấy tất cả mọi người. Ananda, môn đồ gần gũi nhất với Đức Phật bắt đầu khóc lớn. Nước mắt rơi lã chã xuống mặt, xuống người ông. Ông gần như không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Đức Phật hỏi: "Ngươi đang làm gì thế, Ananda?"
Biết Đức Phật sắp ra đi, Ananda và các môn đồ khác vô cùng suy sụp. (Ảnh minh họa: Internet)
Ananda trả lời: "Chúng con sẽ làm gì đây? Khi Ngài ở đây, chúng con đã đi theo ánh sáng của Ngài. Mọi thứ đều an toàn và ổn dịnh. Chúng con đã hoàn toàn quên mất bóng tối là gì. Đi theo Ngài, mọi thứ đều là ánh sáng.
Bốn mươi năm qua đi, và giờ đây, Ngài sắp ra đi, Ngài sắp để lại chúng con trong bóng tối. Trước khi gặp Ngài, ít nhất chúng con còn biết hòa hợp với nó, giờ thì điều đó cũng không còn nữa. Đừng bỏ chúng con lại trong bóng tối.
Nếu không có Ngài ở đây, chúng con sẽ không thể nào được giải thoát. Chuyện gì sẽ xảy ra khi Ngài ra đi? Chúng con sẽ mãi lạc đường mất thôi".
Nói xong, Ananda lại tiếp tục nức nở.
Trước thái độ bi ai đến tột cùng của môn đệ, Đức Phật thong thả nói: "Ngươi hãy nghe đây. Trong 40 năm đi dưới ánh sáng của ta, các ngươi đã không thể tạo ra ánh sáng của mình. Các ngươi thử nghĩ mà xem.
Nếu ta sống thêm 40 năm nữa, liệu các ngươi có đạt được điều đó không? Dù là 4000 năm hay 4 triệu năm nữa cũng như vậy. Càng bước đi dưới thứ ánh sáng vay mượn của người khác thì các ngươi sẽ chỉ càng mất nhiều hơn mà thôi. Tốt hơn hết là ta nên ra đi".
Rồi trước khi Đức Phật tạ thế, Ngài đã để lại một câu nói cuối cùng cho các môn đệ, đó là "Hãy là ánh sáng của chính bản thân mình", hay trong tiếng Phạn, "Appo Deepo Bhava".
Và ngày hôm sau, Ananda đã được giải thoát.
(Ảnh minh họa)
Lời bàn: Có nhiều lúc, cuộc sống quá thuận lợi, bình yên, ta sẽ ngủ quên mà không nhận ra năng lực của bản thân.
Đến khi cuộc sống mất đi chỗ dựa, khiến ta phải đối diện với thử thách, khó khăn, đó lại chính là lúc ta phát huy những thế mạnh bất ngờ của mình, chứng minh sự độc lập và khả năng của mình.
Thực ra, trên đời, không có chuyện vì thiếu đi ai đó mà ta không thể sống được, vấn đề là bản thân có muốn hay không mà thôi.
Không khó khăn không phải cuộc đời, không tôi luyện thì không thể trưởng thành, hãy bình tĩnh đón nhận mọi sự thay đổi, dù tốt hay xấu, dù tích cực hay tiêu cực, vì thực ra, trong thứ này, luôn tồn tại thứ khác.
Nhờ câu nói của Đức Phật mà Ananda, và sau đó là nhiều môn đồ đã khám phá ra sức mạnh tiềm tàng trong họ, được giải thoát và chạm tới cõi Niết Bàn. Và hẳn là nếu biết lĩnh hội câu nói hàm súc và đầy ý nghĩa này, thì nhất định còn nhiều người nữa trong chúng ta sẽ biết cách tạo nên những điều kỳ diệu cho chính mình.
Theo Atmabodha