Vợ chồng chung sống hạnh phúc bên nhà chồng ở huyện Châu Thành được hai năm thì chị L. quen người đàn ông khác nên bỏ anh, về nhà cha mẹ ruột tại huyện Mỏ Cày Bắc sinh sống cho đến nay. Hai vợ chồng cũng ly thân từ đó.
Theo anh T., hiện nay anh thấy hai người không còn tình cảm vợ chồng gì nữa nên muốn được ly hôn. Quá trình chung sống, giữa anh và chị L. có một con trai chung, nay cháu đã được ba tuổi và đang sống với anh. Sau khi ly hôn, anh muốn tiếp tục được nuôi con chung và không yêu cầu chị L. cấp dưỡng. Về tài sản chung, nợ chung của hai người không có nên anh không yêu cầu tòa giải quyết.
Làm việc với tòa, chị L. khai không hề có chuyện chị quen người đàn ông khác như anh T. trình bày. Nguyên nhân chị bỏ về nhà cha mẹ ruột sinh sống là do sau khi cưới nhau, vợ chồng sống chung với cha mẹ chồng. Gia đình anh T. và cả bản thân anh T. đều khi dể gia đình bên chị nghèo nên có nhiều lời lẽ xúc phạm đến bên chị.
“Anh ấy đi làm bên ngoài, tui ở nhà chăm con và làm công việc nhà. Những lúc ấy mẹ chồng nặng nhẹ tui đủ điều. Vậy mà anh ấy còn không thông cảm, an ủi lại còn nghe lời mẹ đi trách móc tệ bạc với tui.
Tuy là vợ chồng nhưng chẳng nhận được lời an ủi, chia sẻ từ anh ấy. Quá buồn chán nên hơn hai năm nay tui mới kiên quyết về bên nhà cha mẹ ruột sống” - chị L. nói. Từ đó, chị đồng ý ly hôn và chấp nhận cho anh T. nuôi con chung.
Xử sơ thẩm, TAND huyện Mỏ Cày Bắc nhận định nguyên nhân dẫn đến việc mất hạnh phúc giữa anh T. với chị L. không lớn. Tuy nhiên, giữa anh chị không có biện pháp khắc phục để xây dựng gia đình hạnh phúc, dẫn đến vợ chồng ly thân từ hai năm nay.
Trong quá trình ly thân, cả hai người cũng không có hướng đoàn tụ nên không ai đến gặp mặt ai. Trong quá trình tòa giải quyết, cả hai đều đồng ý ly hôn với nhau nên tòa công nhận sự thuận tình ly hôn này.
Về con chung, do anh T. và chị L. đều thống nhất để anh T. nuôi và chị L. không phải cấp dưỡng nên tòa cũng công nhận sự thỏa thuận này.