Ưu điểm nổi bật của F-106 Delta Dart là nó được trang bị động cơ turbo phản lực J-75-17 mạnh mẽ cho tốc độ tối đa lên tới Mach 2,3 cùng thiết bị điện tử hàng không thuộc hàng hiện đại so với thời điểm bấy giờ.
Tuy nhiên điều khiến F-106 trở nên đặc biệt đáng sợ lại nằm ở tên lửa không đối không hạt nhân AIR-2A Genie có đương lượng nổ 1,5 kT, được dự định dùng để bắn vào đội hình máy bay ném bom đối phương.
Sau khi bị loại biên vào tháng 8/1988, 6 chiếc tiêm kích đánh chặn Delta Dart còn được hoán cải thành máy bay không người lái QF-106 để phục vụ chương trình nghiên cứu của NASA, cho tới năm 1998 chúng mới "nghỉ hưu" hoàn toàn.