Cách đây không lâu, Nam Em gây xôn xao khi với khi vừa nhập viện cấp cứu vừa livestream trong tình trạng trên mũi vẫn còn ống thở.
Dù bộ dạng khá mệt mỏi, nhợt nhạt nhưng cô vẫn cố thì thào khẳng định bản thân mình vẫn ổn. Đồng thời cho biết mình không có ai bên cạnh trong lúc này nên cần cộng đồng mạng yêu thương, giúp đỡ mình vượt qua giai đoạn này.
Trong khi fan khá lo lắng, động viên và hỏi thăm Nam Em thì một bộ phận khán giả tỏ ra ngán ngẩm trước những hành động của cô.
Được biết, hiện sức khoẻ của Nam Em đã khá hơn. Mới đây, cô tiếp tục có một hành động khá khó hiểu. Nửa đêm, không ngủ được, cô bật dậy ngồi viết một status rất dài kể về cuộc đời mình.
Trong status, Nam Em nhắc lại quãng thời gian cấp 3 cực nhọc với những công việc tay chân vất vả. Rồi kể về biến cố đã thay đổi cuộc đời mình, đặc biệt là cộc mốc đi thi hoa khôi,
Cuối cùng, Nam Em chốt lại bằng ước mong có thể cống hiến những năng lực của mình để giúp đỡ những người khó khăn.
"Rạng sáng 2 giờ 30 phút.
Không ngủ được. Tôi bật dậy như lò xo mò đến điện thoại. Đã từ rất lâu tôi không có thói quen viết hay đánh chữ nhưng không hiểu lý do vì sao tôi lại thèm tuông ra những suy nghĩ của tôi ngay lúc này.
23 tuổi không phải là con số quá lớn của một đời người nhưng lại là một khối óc đầy những vết nhăn. Tôi nhớ lại những chuỗi ngày sống như một người bình thường. Được ăn những món mình thích, được vô tư vui đùa cùng bầy lũ bạn già có bé có, choi choi cũng có.
Ừ ngày xưa đá banh giỏi lắm nha quý vị được bầu làm thủ môn. Ta nói cái ngày sốt xuất huyết trốn mẹ đi thi giữa trời nắng chang chang.. ráng banh con mắt ra mà chụp banh ai ngờ thủng lưới 3 trái...
Ôi buồn nhưng được có cái màn đá luân lưu... Ồ men ai nhập chụp được hết thế là lấy được huy chương vàng về cho trường.
Còn nhớ như in hồi đi học cấp 3 ta nói được bầu làm lớp phó học tập... Thề là mừng quýnh cái đít. Ấy dậy mà học được vài tháng là bà văn thể mỹ bả nhập thế là ngày ngày tay xách nách bưng nào là loa, đồ mua ôi tùm lum tá lả mà đèo bằng chiếc mec teen nha quý dị.
Chỗ nào máng được là máng hết mà đường về nhà em nhè nhẹ có 10 cây số chứ mấy thì đi tầm 1 tiếng cót két về tới nhà.
Người nghe đi học thấy sợ còn tui thấy mừng vô cùng bởi vì sao? Vì đỡ tắm heo, cho heo ăn, cho heo bú, xả mùng heo, hốt ... của heo oi tùm lum tá lả âm binh.
Ta nói cứ học xong là huy động đồng bào cùng nhau tập hát tập múa. Ôi chu choa ngày xưa trường không có điều kiện nên cây nhà lá vườn tự mần cho nó có cái lên sân khấu diễn thôi quý vị.
Thế là em bưng hẳn cả một Đống giải thưởng cho trường mà cả trường ai cũng choáng luôn. Mà ngày xưa máu vô cùng tận.
Ừ thì một ngày đẹp trời ba tui mất. Thật sự tới giờ vẫn chưa tin quý vị ạ. Nhưng thôi không dám nói sâu sợ mọi người lại tuột cục mood . Mà cái cục này tuột là kéo lên mệt lắm à nghen!
Ừ thì kể tiếp hén! Rồi như một cơn gió tui gặp được quý nhân. Bác giới thiệu tui xuống đoàn văn công quân khu 9.
Thế là một ngày mưa tầm tã chị tôi chở tui đi từ Tiền Giang xuống Cần thơ bằng chiếc xe 67. Đi từ khi trời mưa ướt hết đồ cho tới lúc quần áo khô quéo quèo queo. Thế là vào thi đậu luôn quý vị. Rồi cuộc đời sang một trang mới liền.
Ta nói lúc đó rụt rè vô cùng. Ở trong phòng kí túc của quân khu có 3 cái giường chỉ đủ cho 3 người. Người chị tôi quý cho đến bây giờ đã chia sẻ cho tôi nửa cái giường bé tí. 2 chị e cùng nhau lăng qua những buổi tối buồn ảm đạm.
Mà mới vô đoàn và buồn vừa nhớ nhà vừa tủi thân nên có chuẩn bị thêm cái tranh thuê. Lúc đó đang đợi kết quả thi vào trường đại học văn hoá nghệ thuật quân đội.
Ừ khi biết tin trúng tuyển là đúng cái lúc vừa thuê xong chữ cha trên tranh. Vừa vui vừa sợ la lớn nên cứ trốn vô phòng nhảy cẳng lên há hốc mồm mà không dám phát ra âm thanh.
Và đây chính là lúc tui ra đi tìm đường cứu gia đình. Tất cả những gì tui có thể làm lúc đó là mạnh mẽ và cứu lấy một gia đình vô cùng bất hạnh.
Cảm giác đặt chân ra Hà Nội. Lần đầu tiên một chuyến đi xa mà mình không biết cuộc đời sắp tới sẽ đi về đâu. Mà nghiệp nỗi sợ người ta chú ý mà vác nguyên cái vali màu đỏ chói bự chành bành phải độ 2 người khiêng thì mới lôi đi được.
Ừ nhưng mà may mắn lắm quí vị ơi. Được gặp những anh chị em học chung vô cùng dễ thương. Đó thật sự là một kỉ niệm vô cùng đẹp với tui.
Lúc đi tập quân sự ở láng hoà lạc ta nói nó vui gì mà nó vui dễ sợ. Lần đầu tiên tắm chung với mấy chục chị em trong phòng tắm... ồ mê li..
Vẫn còn nhớ như in lúc 12h trưa nắng nóng phải 46 độ C. Tiếng còi của chỉ huy trưởng báo tập trung và mang hết quân tư trang theo.
Ồ tưởng chuẩn bị ra trường bắn ai dè cho đổ hết quân tư trang ra giữa sân kiểm tra. Mà thầy thương học trò cực. Toàn cho tập thể dục lúc 12h trưa để có thêm ví tà mín C.
Thế là qua những chuỗi ngày gắn bó bên lớp học tui lại bắt đầu viết lên một trang mới cho cuộc đời khi đi đăng kí thi hoa hậu.
Ta nói đánh son còn không dám đánh mà đòi đi thi vô một thế giới vô cùng sang choảnh. Mà mình thì không có cái gì hết tủi thân vô cùng. Nhưng vẫn rất may mắn vì có người thầy ngày xưa hay make up cho đi thi hát cấp 3.
Thầy lặn lội từ Nam ra Bắc với chiếc va ly cũ kĩ, vài bộ đầm đuôi cá sexy kim sa hột lựu. Thế là 2 thầy trò cùng nhau vượt qua cuộc thi. Mà phải công nhận là con người mình kiếm sống không hề dễ đang chút nào.
Cho nên đến bây giờ tui vẫn cảm thấy mình rất may mắn. Hồi chiều này thấy ngoài đường những người vô gia cư nằm ngủ chung với con chó trên vỉa hè. Nhìn mấy đứa nhỏ vật vả xin ăn để kiếm tiền mua đồ ăn, nhìn những người khiếm khuyết cố bám viếu vào cái gì đó để tiếp tục đi, nhìn những dòng người tấp nập...
Tôi ước gì mình có thêm sức khỏe, có thêm năng lượng, có tiếng nói, có sức mạnh, để có thể giúp đỡ cho những ai đó đang còn le lói trong cuộc chết của đời người.
Thời gian sống của mỗi người sẽ không giống nhau nhưng thời gian chúng ta quan tâm nhau là không quá ngắn. Chỉ mong tất cả mọi người đừng quá thờ ơ với chính mình và xã hội.
Kiếp này tôi sẽ cố gắng cống hiến năng lực và nương lượng của bản thân tôi cho cuộc đời vô cùng nhiễu sóng.
Chỉ hy vọng tương lai sắp tới sẽ phần nào giúp cuộc sống của mỗi con người bớt bập bênh lại", Nam Em viết.