Chỉ thiên tài hoặc tội phạm tâm thần mới trả lời được câu đố này!

Trang Ly |

Cụ già vừa dứt lời, khuôn mặt chàng trai trẻ lộ rõ niềm đau tột cùng. Một giây sau, anh lao mình xuống dòng nước xanh sâu thẳm tự vẫn!

Tiếp tục với thể loại truyện cryptic trinh thám kinh dị kỳ này là câu chuyện về cô gái và anh chàng người yêu tên Mạnh Giác của mình.

Truyện Cryptic #12: Rong rêu

Mạnh Giác và Hạ Mộc là đôi bạn thân nhau từ thủa nhỏ. Tuổi thơ chơi đùa, cùng lớn lên trong khu phố êm đềm đã giúp cho đôi trẻ sớm nảy nở những tình cảm thuần khiết thủa đôi mươi.

Hồ nước không có rong rêu, nghe thấy vậy, chàng trai lao xuống nước tự vẫn, tại sao vậy? - Ảnh 1.

Mạnh Giác và Hạ Mộc là đôi bạn thân nhau từ thủa nhỏ. Ảnh minh họa: Hdimagelib

Năm Mạnh Giác 24 tuổi, khi chàng trai trẻ bắt đầu những chuyến lênh đênh trên biển trên chiếc tàu viễn dương, cũng là năm Hạ Mộc vừa tốt nghiệp đại học.

Đối với họ, khoảng cách địa lý và thời gian càng khiến cho mối tình kết nên từ thuở còn thơ thêm sâu đậm. 

Mùa Xuân năm đó, Mạnh Giác được nghỉ phép một tuần. Lẽ dĩ nhiên, Hạ Mộc hạnh phúc và vui sướng nhường nào. Cô gái trẻ đương tuổi xuân thì thêm rực rỡ khi cùng người yêu trở về khu phố bình yên nơi quê nhà.

Vào buổi sáng mùa Xuân năm ấy, chỉ một ngày trước khi Mạnh Giác lên đương trở lại với những con sóng, đôi trẻ đi dạo bên chiếc hồ gần nhà.

Những lời tâm sự, nhắn nhủ yêu đương và hứa hẹn hạnh phúc lứa đôi cho tương lai đều được cả hai gửi gắm đến nhau. 

Trong phút mơ màng đắm chìm trong tình yêu, Hạ Mộc bỗng nhiên trượt chân ngã xuống hồ. Nước hồ xanh và lạnh ngắt nhanh chóng nhấn chìm thân hình người con gái mỏng manh, yếu đuối ấy xuống lòng sâu.

Quen với sóng nước và thử thách nơi biển lớn, Mạnh Giác không ngần ngại lao xuống nước cứu người yêu. 

Sức trẻ thủa đôi mươi và nỗi xót xa vô bờ của chành trai Mạnh Giác vẫn không thắng nổi cái kết đầy oan nghiệt kia. Anh chua xót nhìn người con gái mình yêu lạnh ngắt trong vòng tay mình sau rất nhiều nỗ lực cứu nàng.

...............

Bẵng đi mấy năm sau, Mạnh Giác mới đủ can đảm để trở về chốn cũ. Sau khi thắp nén hương gửi đến người yêu, Mạnh Giác bước đi vô định... Trước mắt anh là làn nước hồ xanh ngắt và tĩnh lặng đến cô liêu.

Hồ nước không có rong rêu, nghe thấy vậy, chàng trai lao xuống nước tự vẫn, tại sao vậy? - Ảnh 2.

Khung cảnh bên hồ tĩnh lặng đến cô liêu. Ảnh minh họa: Flickr

Bất giác, anh nhìn thấy một cụ già đang ngồi trên chiếc thuyền độc mộc câu cá. Những dòng suy nghĩ của Mạnh Giác về Hạ Mộc sẽ không bị đứt đoạn nếu như anh không thấy cụ già liên tục kéo cần câu lên.

Những con cá của cụ đều rất sạch sẽ, chúng không vướng chút rong rêu nào, thứ mà trước đây và cả bây giờ anh nghĩ đã khiến cho nước của hồ có màu xanh như thế.

Hồ nước không có rong rêu, nghe thấy vậy, chàng trai lao xuống nước tự vẫn, tại sao vậy? - Ảnh 3.

Cụ già trên chiếc thuyền độc mộc. Nguồn: Tcfork.com.

Anh đem thắc mắc này mạnh dạn hỏi cụ già: "Thưa ông, tại sao trên người lũ cá không có rong rêu?"

- "Tôi câu cá ở đây gần 20 năm rồi. Chiếc hồ này chưa bao giờ có rong rêu cả!", cụ già điềm tĩnh trả lời chàng trai trẻ.

Vừa kịp thấy đôi mắt ngấn lệ cùng khuôn mặt lộ rõ niềm đau tột cùng của chàng trai, chiếc thuyền nhỏ của cụ đã bị chòng chành, vì ngay lúc ấy, khi ông vừa dứt lời, chàng trai đã lao xuống lòng nước xanh thẫm tự tử!

Tại sao chàng trai trẻ Mạnh Giác lại lao xuống lòng nước sâu xanh thẳm kia để tìm lấy cái chết? Là để người yêu mình không cô lạnh một mình hay còn lý do nào khác? Bạn có hiểu được không?

Hồ nước không có rong rêu, nghe thấy vậy, chàng trai lao xuống nước tự vẫn, tại sao vậy? - Ảnh 5.

Người con gái anh yêu đã phải chịu một cái chết lạnh lẽo. Ảnh minh họa: Internet.

Đáp án:

Mạnh Giác đã tự trách mình vì không cứu được người con gái mình yêu từ thủa nhỏ. Nỗi đau day dứt và dai dẳng tới nỗi, sau mấy năm người yêu ra đi, anh mới đủ can đảm trở về quê nhà.

Trở về chốn cũ, nỗi đau mất người yêu và vết thương tự trách mình không cứu được nàng lại phồng rộp, sưng tấy.

Khi cụ già trả lời anh chiếc hồ không có rong rêu, đó cũng là khoảnh khắc "giọt nước tràn ly", khi nỗi đau trở thành niềm uất hận bản thân, chàng trai Mạnh Giác đã tự vẫn.

Anh đâu biết rằng, năm đó, năm người con gái anh yêu đang vùng vẫy trong làn nước lạnh, thứ anh túm được là mái tóc nàng chứ không phải rong rêu của hồ. 

Vì tưởng đó là rong rêu, anh đã buông tay, mau chóng lặn xuống sâu hơn nữa để kiếm tìm nàng. Chỉ một phút lầm tưởng ấy, anh tự trách mình đã giết chết Hạ Mộc.

Nỗi đau và sự tự trách mình dâng lên tột cùng. Mạnh Giác đã lao xuống lòng nước xanh thẫm, sâu hoắm ấy, để phần nào thấu hiểu được cảm giác đau đớn của người con gái anh yêu!

Một cái kết buồn cho chuyện tình đẹp kết nên từ thủa còn thơ.

*Bài viết giả định, mang tính chất giải trí cho những người ham thích truyện cryptic kinh dị, trinh thám.

Tham khảo nhiều nguồn

Click để đọc thêm các vụ cryptic hóc búa khác.

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại