Bất thành khi chiều đãi thị trường một người mẫu không biết hát
- Sau cuộc ầm ĩ với "Bước nhảy hoàn vũ", anh hoàn toàn im lặng. Dường như anh đang tránh những thị phi?
- Cuối năm, công việc quá bận, tôi đang dồn sức cho 3 dự án âm nhạc của mình. Người nhạc sĩ nên ẩn phía sau và làm công việc của mình nhiều hơn. Cái gì cần xuất hiện đã xuất hiện.
Nhạc sĩ Quốc Bảo
- Với Hoàng Anh, một ca sĩ vô danh được anh đưa ra ánh sáng, điều gì khiến anh ưu ái đến vậy? Bây giờ đâu thiếu những cô gái vừa hát hay và ít nhiều đã có danh?
- Đó là cái duyên, định mệnh. Chẳng hạn có những người lâu thật lâu mình không liên hệ, bỗng một ngày gặp lại, mình muốn được làm việc với họ, tôi gọi là "tái sinh duyên".
Như trường hợp nhạc sĩ Bảo Chấn, người tôi sẽ cùng thực hiện album tác giả, mỗi người 5 ca khúc mới. Anh ấy sẽ hòa âm cho 5 ca khúc của tôi và ngược lại. Album sẽ là những giọng ca gắn bó với đời sống âm nhạc Sài Gòn nhiều năm như Hồng Hạnh, Cẩm Vân... Nhiều hoài niệm, nhưng lại là những cảm xúc âm nhạc rất mới.
- Như anh nói là cái duyên, nhưng cũng phải có sự đồng điệu về tâm hồn chứ?
- Tôi ngưỡng mộ anh Bảo Chấn bởi tài năng và nhân cách. Anh ấy điển hình cho phong cách nghệ sĩ Sài Gòn, điềm tĩnh, lịch thiệp và có văn hóa. Nhạc sĩ Bảo Chấn chính là người hòa âm bản phối đầu tiên ca khúc Em về tinh khôi của tôi năm 1997, đó là bản hòa âm tôi thích nhất đến giờ.
- Dường như giữa anh và nhạc sĩ Bảo Chấn còn có cả sự chia sẻ khi cả hai cùng gặp hoạn nạn, trong chuyện bị "tố" là đạo nhạc trước đây?
- Thực ra những chuyện đó cũng đúng. Năm 2004, anh Bảo Chấn gặp sự cố với Phố mùa đông. Lúc đó tôi làm phóng viên của trang âm nhạc trực tuyến Giai điệu xanh.
Tôi là người trực tiếp đứng ra viết bài bênh vực anh, vì anh là một đồng nghiệp và người anh tôi rất trọng. Và tôi cũng muốn nói rõ, trong những việc như thế này, không phải ai cũng có thể chõ miệng vào bàn được. Phải có những người đủ đẳng cấp để nói.
Và qua chính những bài báo đó, tôi đã khiến một người nào đó bực mình, và họ quay qua... đánh cả tôi. Nhưng thực ra, trong giai đoạn 2004, chúng tôi sống cuộc đời riêng của mình, tôi và anh Chấn cũng chẳng chia sẻ được với nhau nhiều, chủ yếu là sự đồng cảm của những người làm nghề và thấu hiểu tài năng của nhau.
"Show truyền hình không phải tìm kiếm tài năng"
- Qua câu chuyện của Quốc Trung với chương trình "Cội nguồn", dường như thời này những giá trị âm nhạc đang bị lung lay, trước sự xâm lấn ồn ào của những trò vui?
- Tôi không nghĩ công chúng định giá sai đâu. Họ cũng khôn ngoan lắm. Thế nhưng, họ sẽ có một thói quen nhất định. Chẳng hạn họ biết một nhà hàng rất ngon, nhưng xa quá, hoặc là kiểu cách quá cũng hơi mệt, ăn tạm một quán ăn gần nhà và giá trị văn hóa có lẽ cũng vậy. Họ đồng ý đó là những chương trình hay nhưng ở nhà bật tivi coi tạm, vì nó gần, lại không cầu kỳ gì hết.
- Vậy anh có nghĩ, nhưng chương trình ca nhạc truyền hình, hoặc mai mốt là những dạng thức khác sẽ giết chết những chương trình âm nhạc chuẩn mực ở nhà hát?
- Tại sao chúng ta không nhìn lạc quan hơn một chút? Những chương trình truyền hình lôm côm sẽ tự chết, tại sao chúng ta không lợi dụng các chương trình truyền hình thực tế như một công cụ truyền thông hữu hiệu cho những thứ nghiêm túc. Tất nhiên là không dễ, cần có những bàn tay marketing thông minh. Tôi muốn nói đừng nên ăn xổi.
- Nhân nói về các chương trình thi hát trên truyền hình hiện tại như "The Voice", "Vietnam Idol", "Sao Mai điểm hẹn"... Anh có coi đó là những cuộc thi tìm kiếm tài năng?
- Không bao giờ. Nó chỉ là trò quảng cáo mua vui, bởi vì bản thân của các chương trình như The Voice, Idol, Dancing with star... là để lấy quảng cáo. Nó là cuộc chơi tương đối đại chúng, thậm chí hơi bình dân, dành cho những đối tượng bình dân, thay thế cho dòng "sitcom" (hài kịch tình huống) khi xưa. Cái này có vẻ thú vị và hào nhoáng hơn, thu hút được số đông nhiều hơn.
- Các cuộc thi liên tục diễn ra, mà tài năng bao giờ cũng hiếm. Anh có nghĩ những nhà sản xuất âm nhạc như anh nên có những tiếng nói cụ thể, thay vì sự lẩn tránh vì sợ đụng chạm?
- Ngày trước, khi Vietnam Idol mùa đầu tiên khởi động, tôi có tham dự các cuộc họp với thiện chí đóng góp cho họ rất nhiều, thậm chí góp ý cho các thí sinh. Về sau, tôi nhận ra mình là kẻ vô cùng ngây ngô, vì đó không phải là cuộc chơi của những khả năng mà là cuộc chơi của những trò nhăng nhít, phô trương, thậm chí hơi rẻ tiền, làm sao càng quái dị càng gây ấn tượng. Dần dà tôi nhận ra chẳng nên khuyên.
Tôi cũng quen với nhiều ban tổ chức của các cuộc thi, nhưng tôi nghĩ cứ để cho họ làm. Thực tế sản xuất chương trình sẽ làm cho họ tự kiểm nghiệm, đôi khi họ sẽ tự mắc vào những cái bẫy truyền thông do chính họ giăng ra. Toàn những trò scandal vớ vẩn. Một lúc nào đó, khi khách hàng của họ không đơn thuần là các nhãn hàng quảng cáo mà là khán giả, những người bỏ tiền nhắn tin bình chọn, họ nhận ra họ sẽ dị ứng, quay lưng thì nhà sản xuất sẽ tự hiểu và điều chỉnh.
- Anh vừa nói khi khán giả nhận ra họ sẽ quay lưng. Vậy anh nghĩ sao khi truyền thông phê phán, khán giả có người bày tỏ giận dữ, nhưng lượng người xem "The Voice" vẫn tiếp tục tăng, xem xong rồi chửi, nhưng chửi rồi vẫn muốn xem?
- À, đấy là tâm lý đám đông. Họ vẫn cần theo dõi, để có chuyện chửi, không nhạt miệng thì sao (cười).
Trần Lập đánh mất mình ở The Voice?
- Với tư cách một nhạc sĩ, một nhà sản xuất, đứng vào trường hợp của Trần Lập trong tình huống chọn Bảo Anh tuần qua, nhạc sĩ này bị cho là lừa dối khán giả. Còn anh sẽ xử lý thế nào? Anh chọn một cô gái hát vừa vừa xinh hay chọn một cô hát cực hay?
- Nếu tôi ở vị trí của Trần Lập, chắc chắn tôi sẽ chọn một người thực sự có tài. Thực ra tôi cũng hiểu Trần Lập, cậy ấy là người làm chuyên môn thực sự, không phải ấm ớ ở đâu đó nhảy vào. Nhưng khi bước vào những cuộc chơi như The Voice, nó có những tiêu chí của nó, nó có những kịch bản của nó, và các huấn luyện viên không được vi phạm.
- Việc chọn một cô gái thật xinh rồi biến cô ấy thành một ca sĩ, hình như Quốc Bảo cũng làm 15 năm trước với Ngô Thanh Vân. Phải chăng anh nhận ra sự phũ phàng của mô hình đó?
- Không bao giờ có được một thành công thực sự lớn với mô hình đó nên cho phép tôi nghi ngờ về đường dài của Bảo Anh, tôi không tin cô ấy có thể đi bền với nghề hát.
- Nhưng có nên chỉ trích nhà sản xuất "The Voice" không khi thị trường âm nhạc hiện tại đang nhan nhản những ca sĩ có nhan sắc nhưng lại khiếm khuyết rất lớn về giọng hát.
- Đẹp cũng là một giá trị, nhưng tùy vào tiêu chí của mỗi cuộc thi họ lựa chọn. Chỉ có điều, người ta sẽ tung những hạt giống đó vào tương lai, bạn gieo hạt giống nào sẽ nhận được những hoa trái đó.
Nếu là tôi, tôi phải chọn những giọng ca đi lâu bền, từ 10 năm trở lên. Bạn nhìn đi, như Cẩm Vân, như Mỹ Tâm... họ đều trên 10 năm tỏa sáng, có sự nghiệp lâu dài, không thể xuất hiện 2 năm rồi biến mất. Dĩ nhiên, làm giải trí thi đừng có xấu, tội lắm, nhưng đẹp không phải là yếu tố quan trọng nhất của một ca sĩ.