Ông bà Thao chỉ có Tiến là con duy nhất thế nên từ khi Tiến còn nhỏ cho tới lúc trưởng thành, anh được bố mẹ dành hết mọi thứ kể cả tình cảm và vật chất cho con. Học xong đại học ra trường, Tiến ở lại thành phố làm việc.
Lúc đó, anh muốn chung vốn với bạn bè để mở công ty riêng, vậy là chiều theo ý con, ông bà Thao đã bán một nửa số đất ở quê gửi tiền lên cho con mở công ty.
Và cho tới khi Tiến lấy vợ, muốn mua đất xây nhà ở Hà Nội, anh lại gọi điện bảo bố mẹ bán nốt số đất còn lại dồn tiền cho anh mua đất xây nhà.
Tuy đất ở quê, nhưng nhà bà Thao lại ở mặt đường nên cũng có giá. Tiến thuyết phục bố mẹ bán bằng được rồi sau này anh xây nhà xong thì đón ông bà lên chứ ở gì quê nữa. Chỉ có đứa con trai duy nhất, sau này nhờ nó chứ nhờ ai, vậy là ông bà Thao bán nốt.
Trong khi chờ con trai mua đất xây nhà, ông bà phải nhờ tạm mảnh vườn của người anh trai của ông Thao trong làng, cất tạm căn nhà cấp 4 để hai vợ chồng già có chỗ tránh mưa tránh nắng.
Tuy nhiên chưa được hưởng sự báo đáp của con thì cuối năm đó đột nhiên ông Thao bị tai biến và đột ngột qua đời. Vì đã bán hết đất, cuối cùng làm ma cho ông cũng là làm nhờ ở nhà anh trai của ông.
Chồng mất, bà Thao hết chỗ dựa cả về vật chất lẫn tinh thần vì ông sống thì ông còn có lương hưu, ông mất rồi mỗi tháng bà chỉ được lĩnh vài đồng tiền tuất. Bà Thao càng ngày càng lại càng đau ốm luôn luôn.
Lúc này Tiến đã xây xong nhà nhưng vẫn chưa chịu đón mẹ lên, có lẽ vì vợ anh không muốn như thế. Anh thuyết phục mãi mà vợ chưa chịu nên cũng không biết làm thế nào. Căn nhà anh đang ở phần lớn là tiền nhà vợ cho mà.
Mãi tới đợt đó bà Thao ốm quá, mà không có người chăm sóc, các chú các bác ở quê mới gọi điện cho Tiến giục về chăm mẹ. Lúc ấy anh mới thuyết phục được vợ đưa mẹ lên để chăm bà.
Nhưng vợ anh khó chịu ra mặt vì chê mẹ chồng quê bẩn thỉu, bệnh tật. Bát đũa của bà cô để riêng, quần áo của bà cô cũng bắt bà giặt riêng chứ không cho bỏ chung vào máy giặt.
Ảnh minh hoạ
Bà Thao vừa buồn vừa tủi đòi về. Tiến thấy vợ làm thế là không phải nên anh đã lựa lời khuyên nhủ vợ, nhưng vợ anh vẫn cứ không ưa mẹ chồng.
Mẹ lên được 1 tuần thì Tiến phải đi công tác 5 ngày. Trước khi đi anh dặn vợ ở nhà cơm nước đầy đủ cho mẹ, vợ anh ậm ừ cho chồng yên tâm nhưng chẳng hề làm theo những gì Tiến dặn.
Hai ngày đầu tiên con dâu toàn ăn ngoài xong rồi mới về úp cho bà bát mì tôm. Hai ngày liền ăn mì tôm bà phát ngán định tối bảo con dâu nấu cơm cho ăn, nhưng tối ấy Thu về qua nhà một tí rồi đi luôn.
Cô dặn bà: "Đồ ăn có trong tủ lạnh mẹ lấy mà ăn nhé, con có việc phải đi mấy hôm mới về".
Nói rồi Thu đi luôn. Bà Thao mở tủ lạnh ra chỉ còn độc 3 gói mì tôm. Mấy ngày nay con dâu bà có mua gì đâu nên tủ lạnh trống trơn.
Nhà lại kín cổng cao tường khóa chặt bên ngoài làm gì có ai vào được mà biết bà đói khát ra sao. Bà cũng chẳng có điện thoại mà gọi cho con trai. Vậy là tới tận lúc Tiến về bà chỉ có 3 gói mì tôm và uống nước cầm hơi.
Vợ Tiến đợi đúng lúc chồng đi công tác về thì cũng về và mua đồ nấu nướng. Tiến về thấy mẹ có dấu hiệu sắp lả mới trách vợ bắt vợ nấu cơm canh nhanh cho mẹ ăn. Vợ anh chỉ nói cô bận việc đi có một đêm chứ có để bà chết đói đâu mà anh lo.
Tiến cho mẹ uống chút sữa nên bà đã tỉnh hơn một chút ra mâm cơm ngồi ăn. 5 ngày trời không được ăn hạt cơm nào, nhìn thấy cơm nóng bà Thao sáng bừng mắt. Bà bê bát cơm lên và vội, và rồi… bà đã bị nghẹn đút chặt lấy cổ.
Tiến cố vuốt ngực cho mẹ nhưng không được. Anh vừa mới cầm điện thoại gọi cho bác sĩ thì cũng là lúc mẹ anh đánh rơi đôi đũa trên tay. Bà gục xuống ngay bên mâm cơm nhà con trai, mắt còn không nhắm được.
Tiến đau đớn hét lên nhưng tất cả đã quá muộn mất rồi, mẹ anh đã trút hơi thở cuối cùng. Tiến khóc nức nở và vuốt mắt cho mẹ.
Lúc đưa mẹ vào giường của bà thì Tiến mới thấy dưới chân giường có túi rác. Nhặt lên thì là vỏ mì tôm. Anh gào lên đau đớn trước vợ: "Mấy ngày qua cô chăm sóc mẹ tôi thế này đây sao? Sao ngày nào tôi gọi cho cô cô cũng bảo cô nấu nướng cho mẹ tôi tử tế lắm.
Cô có còn là con người nữa không? Mẹ ơi, giá con đừng đi thì mẹ đã không khổ thế này. Mẹ ơi, mẹ tha lỗi cho con…".
Bà Thao được đưa về quê an táng. Anh em họ hàng ai cũng căm hận con trai và con dâu bà vô cùng. "Đấy cả đời vất vả vì con, vun vén dốc hết mọi thứ cho con để rồi lúc già tưởng được nhờ cậy thì cuối cùng nó mang xác mẹ nó về đấy".
Với những ai còn cha mẹ, qua câu chuyện này bạn hãy cố gắng làm tất cả những gì có thể để báo đáp công ơn dưỡng dục của bậc sinh thành. Đó là đạo lý, là cái nguồn cuội là thứ thiêng liêng nhất trong tâm hồn chúng ta.
Hãy biết quý trọng, giữ gìn những thứ chúng ta đang có, đừng chờ đến khi mất đi rồi mới thốt lên câu "giá như".
Nguồn: Sưu tầm webtretho