Khi quả bóng vẫn còn di chuyển, có nghĩa là chưa kết thúc và mọi chuyện đều có thể.
Vì vậy, những người mải ôm đầu thất vọng vì cú đánh đầu bị cản lại của Nguyễn Anh Đức đã bỏ lỡ điều tuyệt vời nhất, khoảnh khắc mà tất cả đều mong đợi, khi mành lưới Thái Lan rung lên.
Trái bóng đã bắn lên, nhưng không đi ra ngoài mà lơ lửng trên không trung rồi rơi xuống, qua mép xà ngang và tìm đến bên trong vạch vôi, trong các cố gắng hoảng loạn của thủ môn Kawin cùng Tristian Do.
13 năm trước, Anh Đức khi ấy mới 21 tuổi, đã tham dự King’s Cup và cảm nhận nỗi đau thất bại trước người Thái. Bây giờ ở tuổi 33, chàng trai người Sông Bé vẫn không chịu già. Để rồi trở lại, đối đầu với Thái Lan và rửa mối hận cho những đồng đội cũ, cho những người đã bị đè nén bấy lâu bằng một bàn thắng không thể nào quên.
Chúng ta đã quá may mắn? Có thể. Nhưng bạn biết đấy, may mắn là một phần của cuộc chơi. Và Việt Nam, sau rất nhiều cay đắng phải hứng chịu, xứng đáng được hưởng sự may mắn đó. Cũng cần lưu ý thêm, may mắn không xuất hiện một cách tình cờ. Nó chỉ đến với những người luôn cố gắng để tạo ra may mắn, đã chơi bóng với sự khôn ngoan và không cam chịu một kết quả hòa. Các học trò của HLV Park Hang-seo khao khát chiến thắng đến những giây cuối cùng.
Thái Lan đã không chơi với tinh thần ấy. Và thất bại, ở một giải đấu vinh danh nhà Vua, ngay trên sân nhà, khó có thể tưởng tượng điều gì tồi tệ hơn thế.
Họ đã không cam chịu trước sự trỗi dậy của Việt Nam, đã bất lực chứng kiến bóng đá Việt Nam tạo hết chiến tích này đến chiến tích khác. Và người Thái nghĩ rằng mình phải làm một điều gì đó để chứng minh, những hào nhoáng đó chỉ là hiện tượng, Thái Lan vẫn là anh cả của Đông Nam Á.
Không cách nào tốt hơn là lôi Việt Nam đến King’s Cup và "xử đẹp" đối thủ này trên đất Thái, trong một buổi tối tại Thunder Castle, trước sự chứng kiến của 3 vạn người hâm mộ, vốn đã bực bội suốt từ AFF Cup 2018 tới Asian Cup 2019.
Sự quyết tâm của Thái Lan, chà, chúng ta có thể thấy qua màn thị uy của các CĐV bên ngoài sân Thunder Castle từ rất sớm. Những âm thanh huyên náo này tiếp tục tràn vào bên trong khi trận đấu bắt đầu, thúc giục các học trò của HLV Sirisak lao vào những đối thủ áo đỏ không khoan nhượng.
Họ khiến Đoàn Văn Hậu phải nằm cáng ngay phút thứ 8, sau đó là vô số những pha vào bóng quyết liệt hay phạm lỗi, bao gồm cả tình huống tát hậu vệ cánh người Thái Bình. Như cách nói thông thường, thì quả thực, Thái rất "máu ăn thua".
Nhưng chính các biểu hiện này đã tố cáo sự thật: Thái sợ chúng ta.
Trong những năm trước, đây là cái gì đó không thể tưởng tượng nổi bởi bóng đá Việt từ lâu đã hình thành nỗi sợ hãi với Thái Lan, dần dần qua những thất bại, nó phát triển thành sự ám ảnh qua nhiều thế hệ. Thay vì hướng tới những mục tiêu cao xa, "vượt qua Thái" mới là mối quan tâm lớn nhất.
Nhưng bây giờ, nỗi sợ hãi đã được chuyển qua Thái Lan. Họ ra sân với tâm lý lo lắng về một thất bại hơn là tìm kiếm chiến thắng. Họ e ngại mỗi khi chúng ta có bóng và cố gắng loại bỏ mối đe dọa từ trứng nước bằng cách phạm lỗi. Sự căng cứng về tâm lý khiến Thitiphan, Supachai cùng những người khác không thể chơi theo cách quen thuộc và tổ chức những đợt lên bóng sắc nét. Cuối cùng, dẫn đến sai lầm trong tình huống phút 90+4 cùng sự lúng túng đến tội nghiệp của Kawin và Tristian Do.
Trong khi đó, Việt Nam lại cho thấy những thành công liên tiếp trong 2 năm qua không phải sự ngẫu nhiên. Đó là một đội bóng thực sự đẳng cấp, và chơi với tâm thế khác, tầm vóc khác.
Người Thái nôn nóng, chúng ta ung dung. Người Thái căng thẳng, chúng ta thoải mái. Người Thái càng bực bội và đánh mất mình, chúng ta càng hành xử khôn ngoan và chơi với cái đầu lạnh. Đến khi người Thái bắt đầu nghĩ về màn luân lưu hại não, đó cũng là lúc chúng ta đưa ra đường kiếm chí mạng, kết liễu đối thủ.
Tại Thunder Castle, Thái Lan như một con sử tử không chịu già, bung hết sức để tái khẳng định vị thế Chúa sơn lâm. Nhưng than ôi, càng điên cuồng cố gắng, nó càng phơi bày sự già nua. Rốt cuộc, bị đánh bại ngay trên lãnh thổ theo cách cay đắng và tàn nhẫn nhất.
Giờ thì Việt Nam mới là Vua của Đông Nam Á. Nhưng lưu ý, ngôi vị này không được phong sau chiến thắng ở King’s Cup, mà nó chỉ đơn giản là sự nhấn mạnh cho sự thật ấy, đồng thời thêm lần nữa xóa sổ nỗi ám ảnh Thái Lan và đẩy Thái Lan sâu hơn vào quá khứ.
Vào năm 2008, trước trận chung kết AFF Cup, HLV Calisto đã lên tinh thần cho các học trò bằng tuyên bố: "Thua Thái Lan thì cũng thua nhiều rồi, thua thêm trận nữa cũng đâu có sao. Nhưng thắng Thái Lan thì mới chấn động".
Vào đêm thứ Tư, không có gì chấn động ở đây cả. Nó đến như một lẽ tự nhiên. Một cảm giác thật tuyệt vời. Hãy nhắm mắt lại và tận hưởng hương vị ngọt ngào của nó.