Vượt 4 giờ bay về dự đám cưới chị họ, ngỡ ngàng khi biết danh tính chú rể
Mới đây, trên trang confession khá nổi tiếng với hơn một triệu lượt người theo dõi, tương tác, một cô gái trẻ đã chia sẻ câu chuyện tình yêu đẫm nước mắt và ngang trái của mình:
"Em đã đáp chuyến bay sớm nhất từ Ấn Độ về để kịp ngày mai dự đám cưới của anh. Nhưng cô dâu lại chẳng phải là em, mà lại là chị họ của em.
Anh, em, chị họ của em, đã từng là những người chơi rất thân với nhau. Cho đến bây giờ, tình cảm vẫn như thế. Anh với chị là bạn rất thân từ hồi cấp 3. Anh học Đại học Xây dựng, ra trường cách đây 4 năm. Nhưng lên đại học vẫn giữ được tình bạn ấy. Em mới ra trường được hơn 1 năm.
Chị là chị họ duy nhất em quý, chơi với nhau từ thời còn bé cho đến tận bây giờ. Chị là bờ vai thứ hai, cũng là cánh tay thứ hai che chở cho em.
Cô gái lạnh người khi biết danh tính chồng tương lai của chị họ (Ảnh minh họa)
Năm nhất đại học, em chia tay mối tình đầu. Bố mẹ cũng mỗi người một đường, tất cả như sụp đổ. Chị là người bên cạnh và nâng đỡ em đứng dậy. Chị đã lặng lẽ bên em những năm tháng như thế. Tình chị em đẹp lắm.
Năm nhất với những tổn thương tưởng chừng như không thể nào lành. Cho tới năm 3, chị bảo rằng, chả lẽ mày cứ sống mãi trong quá khứ như vậy, rồi chị giới thiệu em với anh. Anh biết những nỗi đau của em, sau này, khi yêu nhau rồi mới biết, anh đã theo dõi em từ rất lâu, từng dòng trạng thái em đăng, từng câu chuyện em trải qua.
Rồi em quyết định yêu thêm một lần, 1 người nữa. Tình yêu cứ thế mà lớn dần. Ngày đứng chụp chung với cả anh và chị trong buổi bảo vệ khóa luận, em mới thấy mình hạnh phúc đến nhường nào.
Từ ngày có anh, chị bảo giao em cho anh. Nhưng chị vẫn luôn là người ở giữa, để hàn gắn mỗi khi hai đứa cãi nhau. Chị hệt như là keo dán vậy…
Tốt nghiệp. Em chọn con đường đi du học, chỉ có anh là ủng hộ. Anh bảo để em đi, cho cứng cáp, để em theo đuổi ước mơ của mình, khi nào mỏi chân rồi thì về với anh.
Ngày tiễn em ra sân bay, cả anh và chị đều buồn lắm. Em biết anh không hề muốn xa em. Vì anh mong lắm ngày em ra trường để đưa em về thưa chuyện. Nhưng tính ương bướng của em, chắc cũng chẳng ai cản được. Anh bảo là em đi sang đấy rồi đừng có tơ tưởng mấy anh da trắng mũi cao, mà ở đây này, có anh da ngăm đen, mũi tẹt vẫn đứng chờ.
Từ ngày em đi, dường như chỉ có chị là người bầu bạn với anh. Anh nhớ em cũng chỉ kêu với chị. Anh mong em từng ngày cũng nói với chị, kêu chị đừng kể với em...(Ảnh minh họa)
Chị đã ở bên một người bạn và một người em họ chị coi như em gái như thế. Chị bảo chị chẳng muốn yêu ai vì sợ lỡ yêu sai người. Một mối tình sai lầm là quá đủ đối với chị. Chị bảo sau này chỉ như Hari Won với Trấn Thành thôi. Yêu đầu năm , cuối năm cưới luôn, tìm hiểu lâu tốn thời gian!
Thế rồi, chẳng biết là nên vui hay nên buồn, chị gọi điện và nói rằng cố gắng xin về phép mấy ngày nhé, chị lấy chồng. Em đã vỡ òa lên trong sự sung sướng anh ạ. Em reo hò, em hát tung trời, em chẳng tin là chị nói thật.
Rồi em đòi chị cho xem ảnh cưới. Chị bảo bí mật. Em đòi nằng nặc. Chị gửi cho em một tấm hình mà ở đó, cô dâu cười rạng rỡ, còn chú rể thì bị che đi phân nửa. Em chẳng nhận ra được là ai. Nhưng thoáng qua, em cũng cảm thấy có gì đó thân quen, mà nhất thời, niềm sung sướng đã át đi tất cả.
Em đã không thể nghĩ ra đó là anh!
Anh gọi. Em khoe liền với anh. Mặc dù biết anh sẽ biết tin đó trước em. Anh chỉ ậm ờ, như chẳng muốn nhắc đến chuyện đó. Chị báo gấp quá. Em gấp rút chuẩn bị. Nào là quà cưới cho chị, quà cho anh, cho 2 bên gia đình. Chiếc vali đầy ắp…
6 giờ tối, cả anh và chị đến đón em ở sân bay. Anh chẳng biết là em vui mừng đến thế nào đâu. Em ôm chặt lấy anh, chặt lắm. Suốt dọc đường về, rồi suốt cả bữa ăn, vẫn chỉ mình em độc thoại.
Anh dừng xe trước một quán cà phê bảo vào đây cho mát rồi về, nhà nóng lắm. Rồi..chuyện gì đến cũng phải đến. Anh đưa ra 1 tấm thiệp cưới. Em ngơ ngác, nhận lấy. Em đã chết lặng. Là thiệp cưới của anh. Tên chú rể là anh. Còn cô dâu chẳng phải em, mà là chị. Mắt em chẳng rời được tấm thiệp. Nước mắt cứ thế rơi…
Cả anh và chị đều nói câu xin lỗi. Cứ giết người rồi xin lỗi thì cảnh sát và luật sư sinh ra để làm gì. Em đã im lặng trên suốt quãng đường còn lại về nhà. Cả 3 đều im lặng. Không gian ngột ngạt đến đáng sợ..."
Mọi thứ đều có hạn kỳ, và tình yêu cũng không phải là một ngoại lệ
Chủ nhân bài viết chia sẻ, thời điểm cô chia sẻ câu chuyện này là 2 giờ sáng, và ngay lúc này cô đang vô cùng hoang mang, không biết nên đến dự đám cưới của cặp đôi phũ phàng này như thế nào, sẽ chui vào một góc ngồi khóc, hay mỉm cười chúc phúc cho họ, hoặc tệ hơn nữa là vắng mặt?
"Anh yêu một ai thật rồi, mãi chẳng là em đâu..." (Ảnh minh họa)
"Anh và chị đều nhắn tin giải thích lí do nhưng mình chẳng quan tâm. Vì đối với mình lúc này, tất cả lí do chỉ là giả dối. Mình nói anh đừng cảm thấy quá tội lỗi, rồi tất cả sẽ qua, hãy sống thật tốt và làm tròn trách nhiệm. Thời gian sẽ làm mờ đi tất cả.
Chị cũng vậy. Hãy là cô dâu thật xinh trong ngày cưới. Vì đời người, chỉ có 1 lần lên xe hoa. Nhưng trong lòng mình lại chẳng như những gì thể hiện.
Trái tim như hàng nghìn vết dao đang cứa vậy, tê tái. Trời mùa hè nóng nực, mà sao mình thấy lạnh buốt…Thực lòng, chẳng muốn chúc anh hạnh phúc" – Cô gái bị phản bội nghẹn ngào chia sẻ.
Câu chuyện như một cuốn phim buồn về tình yêu, đề tài muôn thuở nhưng chưa bao giờ cũ và vẫn luôn là tâm điểm của sự quan tâm.
Từng chi tiết, diễn biến của câu chuyện khiến người đọc không thể rời mắt, đi từ niềm vui, hạnh phúc đến sự nhớ nhung da diết của cô gái khi phải yêu xa, và cuối cùng là vỡ òa khi biết sự thật, vỡ òa trong đau đớn.
Người đọc dễ dàng cảm nhận được rằng dường như cô gái trẻ đã quá tập trung vào học tập mà không mảy may chú ý đến những thái độ bất thường của bạn trai và chị mình. Mà cuộc sống này, chúng ta không thể mãi hồn nhiên được (Ảnh minh họa)
Quả thật khoảnh khắc yêu thương là thật lòng, có thể là rất thành tâm. Nhưng thành tâm đó chỉ mãi mãi thuộc về khoảnh khắc đó.
Nên đừng hi vọng sự thành tâm đó là tuyệt đối và vĩnh cửu. Suy cho cùng, yêu thương cũng chỉ là nhất thời, cho đến khi thành tâm mà nói: "Không còn đủ may mắn để ở bên cạnh nhau nữa rồi!"