Tâm sự gửi người "thế giới bên kia" gây ám ảnh

Hương Trà |

Những dòng chia sẻ ấy, những tình cảm ấy khiến người đọc cứ luôn day dứt và ám ảnh.

Mấy ngày hôm nay, người ta truyền tay nhau đọc những dòng chia sẻ nhiều nước mắt của một người chồng gửi cho vợ.

Đã tròn một tháng rồi, một tháng anh chẳng được nhìn thấy người vợ của mình, chẳng được nghe thấy giọng nói cũng như tiếng cười vui vẻ của chị.

Một tháng rồi con anh không có mẹ ở bên cạnh, không được mẹ bế bồng trong vòng tay, phải uống những giọt sữa ngoài vô cảm. Ở nhà chỉ có 2 bố con, thật khó khăn, thật vất vả. Anh thực sự nhớ vợ.

"Một tháng rồi, em có biết trong anh toàn là nỗi nhớ, toàn là niềm đau, toàn là những giọt nước mắt khi đêm tàn, trăng treo.

Một tháng rồi mà anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật. Cũng một tháng rồi, anh không được ôm cả 2 mẹ con em ngủ"...

Chẳng biết phải làm cách nào để vơi đi nỗi nhớ, để gặp lại, anh chỉ biết viết vài dòng nhớ nhung gửi vợ mình dù biết lá thư này sẽ chẳng bao giờ đến tay chị.

Khoảnh cách giữa họ là khoảng cách giữa 2 thế giới, là sự sinh ly tử biệt quá đắng cay và ám ảnh.

Những dòng thư gửi người vợ quá cố cũng chính là những dòng thư tự an ủi chính bản thân mình của người chồng ấy khi nhớ về những kỷ niệm đẹp, hạnh phúc khi họ ở bên nhau.


Những dòng tâm sự nhiều nước mắt của người chồng gửi vợ.

Những dòng tâm sự nhiều nước mắt của người chồng gửi vợ.

"Em có nhớ? Còn trong anh, bất kỳ một đồ vật, một cung đường, một bóng cây, một ngọn cỏ… đều làm tim anh thắt lại vì nhớ em.

Những ngày dưới mái ấm có em, có con là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Được làm chồng em, làm cha Bảo Bảo là hạnh phúc vô bờ bến.

Anh khao khát những bữa cơm em nấu chờ anh làm về ăn, anh khao khát được ôm em từ đằng sau và nói em là người phụ nữ tuyệt vời nhất thế gian.

Anh khao khát mỗi sáng thức dậy, mở mắt ra là được trông thấy em, anh khao khát được chờ em mỗi khuya em đi làm ca về… Anh khát khao…

Một năm, năm tháng là thời gian em cùng anh dưới mái ấm này, nó quá ngắn em nhỉ, nhưng thời gian ấy cũng đủ để anh cảm thấy niềm hạnh phúc của một mái ấm gia đình, cũng đủ cho anh cảm thấy niềm hạnh phúc của một người chồng, một người cha.

Mùa đông năm nay đến rồi, nhưng thật lạ kỳ nó không lạnh em ạ! Mùa đông không lạnh nhưng sao trong cõi lòng anh thấy giá băng vô cùng.

Cũng thời gian này năm ngoái, anh miệt mài đưa em đi học, đi làm, em ngồi sau ôm anh thật chặt vì cái lạnh kia làm anh run bần bật.

Em ngồi đằng sau hít hà mùi hoa sữa thơm nồng, em thích nó đến mê người, anh cũng vậy anh thích mùi hoa sữa vì nó gắn với kỷ niệm những năm anh học trên Hà Nội.

Hôm nay, mùi hoa sữa vẫn nồng vậy nhưng sau xe không còn em ôm, không còn em hít hà nữa…

Em còn nhớ, cũng lúc này Bảo Bảo nhà mình được 7 tháng trong bụng mẹ, em ôm anh nhưng con cứ đạp đạp vào lưng gầy anh…

Rồi ngày con chào đời, em hỏi trong anh cảm xúc gì. Anh bảo trong anh cảm xúc đau đớn. Em hỏi sao lại là đau đớn….

Em có biết, anh đau vì thời gian em đau đẻ rồi nhìn em sau khi sinh, nhìn em hôn mê sau ca mổ, anh ước gì người chồng là người mang thai, anh ước gì người chồng là người mang nặng đẻ đau…

Bà nội và bà ngoại thì chỉ có chăm sóc cu cún mới chào đời, nhìn 2 bà hạnh phúc lắm…

Rồi thời gian cứ trôi, gia đình nhỏ bé của chúng ta rất đầm ấm. Anh không biết ngoài kia thế nào, nhưng anh thấy em là một người mẹ tốt nhất thế gian này, em là một người vợ tốt nhất thế gian này.

Sao anh có thể tranh với em để chăm con, tranh em bồng con, tranh em ru con ngủ…

Để bây giờ em chỉ có thể làm như vậy 7 tháng, để em chỉ có thể gần con được 7 tháng, để em chỉ có thể làm mẹ được 7 tháng, hay vì vậy nên em giận và bỏ anh đi, em giận để mặc anh chăm sóc con suốt đời một mình…?

Có phải tại anh ích kỷ quá không em?

Anh từng nói sẽ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của em, dìu dắt, che chở em suốt cuộc đời, nhưng sao anh không làm được?

Anh nhớ em lắm, vợ à? Cứ mỗi lần hát ru con “Bèo dạt mây trôi”, cái bài mà em khen anh hát ru con ngủ ấy, giờ anh hát ru con, con vẫn ngủ nhưng sao không còn em khen?

Sao trước anh hát ru con, nhìn con ngủ anh hạnh phúc và cười vui vậy, giờ hát thì sao những giọt nước từ đâu cứ lăn hoài trên mặt con…

Sao nội dung bài hát lại vận vào ngay cuộc sống của anh vậy em?…. Thương em, xót em…. Nhớ em vô cùng…

Anh mong khi anh tỉnh giấc, em bảo với anh rằng… Cơn mơ qua rồi, anh đừng sợ nữa… Có được không em…. Gửi em, vợ anh!", những dòng thư chua xót người chồng gửi vợ ở bên kia thế giới.

Những bí mật mà người ở lại giờ mới được biết

Nếu bạn đã từng biết đến câu chuyện tình yêu của cặp đôi đồng tính Hữu Nghị và Minh Cương qua chương trình "365 ngày hạnh phúc" hẳn bạn sẽ không thể kìm được nước mắt vì xúc động. Họ yêu nhau nhưng cuối cùng vẫn không thể đến được với nhau.

Giữa lúc tình yêu đang đẹp và tràn đầy hạnh phúc, Minh Cương lại quyết định chia tay và rời xa Hữu Nghị, khiến Hữu Nghị luôn trăn trở, tự hỏi chính bản thân mình.

Vậy nhưng khi đọc lá thư cuối cùng Minh Cương gửi cho mình, Hữu Nghị đã bật khóc đầy đau đớn. Vì sợ anh khóc, sợ anh lo lắng mà Minh Cương đã giấu đi chuyện mình mắc bệnh hiểm nghèo.

"Anh biết sức khỏe anh không còn được bao lâu, nên anh đã viết bức thư này. Em biết không, lúc anh đau nhất, điều anh nghĩ tới là em - một thằng nhóc dễ thương.

Đôi lúc anh muốn cho em biết về bệnh của anh nhưng anh sợ em sẽ khóc và buồn. Em ơi! anh xin lỗi em nhiều lắm. Anh xin lỗi vì những việc anh hứa mà không làm được cho em.

Có thể, kiếp sau anh sẽ bù đắp cho em...", những dòng thư đầy chua xót của Minh Cường.

Câu chuyện tình sinh ly tử biệt của cặp đôi đồng tính này khiến người nghe thực sự xúc động mạnh và day dứt không nguôi.

Và qua những dòng chia sẻ, những câu chuyện ấy, chúng ta càng biết yêu thương và trân quý những tình cảm tốt đẹp, những con người luôn ở bên cạnh chúng ta.

Chuyện tình sinh ly tử biệt của cặp đôi đồng tính nam

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại