Quá nhớ bố sinh ra hận đàn ông Nguyễn Thị Loan sinh ra và lớn lên ở Long Biên, Hà Nội. Loan vốn là cô học trò xinh xắn, học giỏi.
Tuy hơi ít nói, khó gần nhưng bạn bè trong lớp ai cũng quý Loan. Mọi người ít khi đề cập đến gia đình Loan vì sợ cô buồn. Mọi đau khổ cuộc sống của Loan cũng chính từ mái nhà của mình.
Loan luôn suy nghĩ mong ước một điều gì đó, một phép màu lạ sẽ đến với cô nhưng mọi thứ đều trở thành trống rỗng khi cô trở thành kẻ "loạn thần".
Là người điều trị trực tiếp cho Loan, bác sĩ chuyên khoa 2 Nguyễn Văn Dũng, trưởng khoa Tâm thần phân liệt Viện Sức khỏe Thần trung ương vẫn luôn ám ảnh về ca bệnh nhân đặc biệt này.
Các y tá của khoa vẫn giật mình khi nghĩ đến Loan. Có hôm, họ đang làm việc trong phòng hành chính phải chạy ra ngoài giữ Loan lại để mặc quần áo cho Loan.
Sau này, khi bệnh thuyên giảm, phải điều trị lâu dài nên gia đình đưa Loan xuống Bệnh viện Tâm thần trung ương 1 ở Thường Tín, Hà Nội để em có thời gian và không gian chữa bệnh.
Loan sinh năm 1991. Nhìn dáng vẻ bề ngoài của Loan không ai nghĩ rằng cô từng là bệnh nhân tâm thần phải điều trị nội trú cả năm trời.
Ở Loan đậm chất của tiểu thư Hà Thành, vóc dáng cao ráo, làn da trắng ngần và lời ăn tiếng nói dịu dàng. Bố mẹ Loan lấy nhau sinh được cô và cậu em trai kém Loan 4 tuổi.
Sau khi chung sống được 10 năm họ quyết định chia tay vì bố Loan phải lòng một người đàn bà khác. Tòa án xử ly hôn cho bố mẹ cô vào năm 2001. Loan sống với mẹ còn em trai sống với cha.
Sau khi chia tay, mẹ Loan chuyển về nhà bà ngoại ở quận Long Biên sống, còn bố cô lấy vợ hai rồi sau đó cả gia đình họ chuyển vào miền nam.
Từ ngày bố mẹ chia tay nhau, Loan chưa ý thức được việc bố ngoại tình nên gia đình tan nát. Cô luôn trách mẹ "Tại sao lại chia tay, tại sao lại đưa mình về nhà bà ngoại ở?".
Lúc nào Loan cũng đòi sống với bố, với em trai. Sau này, khi lớn lên, cô hiểu dần được mâu thuẫn gia đình. Loan không bao giờ nhắc lại chuyện tan vỡ của bố mẹ.
Biết mẹ hận bố, Loan không đòi gặp bố hay nói nhớ bố như trước. Cô cứ để thời gian xóa mờ vết thương lòng của mẹ. Có đôi lần, Loan ước một ngày bố cô quay lại Hà Nội đón cô đi chơi.
Ngày gia đình còn hạnh phúc, nơi cô thường được bố đưa đến những ngôi chùa. Bố Loan rất hay đi chùa nên cuối tuần thay vì đưa con cái đi công viên, đi xem xiếc lại thường dẫn con cái vào chùa thắp hương rồi xin lộc mang về.
Ảnh minh hoạ
Từ đó, Loan cũng thích được lên chùa. Mùa hè, mẹ thường gửi Loan ở trong chùa. Sống những ngày tháng ở đó, Loan nhớ bố và em vô cùng.
Bao đêm, cô nằm khóc gọi tên em trai và gọi bố ơi. Nhiều năm nay, vì quá hận chồng nên mẹ cô cắt đứt mọi liên lạc của bố con Loan.
Đến tuổi cập kê, Loan chứng kiến cảnh mẹ cô thường đi khỏi nhà vào ban đêm. Nhiều lần cô hỏi, chỉ nhận được câu trả lời cọc cằn "con học cứ biết học đi". Chính vì thế, bí mật của mẹ luôn là điều Loan quan tâm.
Về sau, cô biết được mẹ mình đang cặp bồ với người đàn ông khác đã có gia đình. Loan xin mẹ đừng phá nát gia đình nhà người khác.
Nói với mẹ điều ấy cô nhận những cái tát nảy lửa của mẹ. Lâu dần, mẹ con Loan không nói chuyện với nhau. Loan chuyển ra chùa sống mẹ cô cũng không quan tâm.
Cuộc sống nhà chùa quá buồn tẻ, Loan càng thêm nhớ bố. Cô tìm đến ngôi nhà ngày xưa gia đình cô đã ở, tìm đến cơ quan cũ của bố nhưng không ai biết bố cô sống ở đâu.
Loan chợt trách thầm "tại sao bố không nhớ con".
Mỗi lần đi ra ngoài về, giọng cô lại run run như chực khóc để giải tỏa kím nén trong lòng cô. Nhìn cuộc sống hiện tại của mẹ, Loan sinh ra căm ghét đàn ông.
Bố cô vì người đàn bà khác mà bỏ lại mẹ con Loan. Giờ mẹ Loan lại trở thành người đàn bà đi phá hoại gia đình khác.
Năm 2009, khi đó Loan vừa học đại học năm thứ nhất. Hết kỳ nghỉ hè năm đó, bạn bè nô nức đi tình nguyện còn Loan tự chôn mình ở chùa.
Mẹ Loan đến tìm cô về nhà, cô cũng nằm bẹp một chỗ. Cuộc sống bận rộn, không ai để ý đến Loan. Chán đời, chán cuộc sống, cô đã mua thuốc ngủ về tự tử và chỉ để lại bức thư duy nhất cô gửi cho bố.
Trở thành người điên sau 1 lần tự tử
Ngày hôm ấy, Loan được đưa đi cấp cứu tại Trung tâm chống độc Bệnh viện Bạch Mai. Khi rời bệnh viện về nhà, cô chỉ im lặng không nói.
Mẹ Loan bận bịu với công việc nên cũng không quan tâm tới thay đổi tâm lý của con. Đến khi thấy Loan có biểu hiện hoang tưởng, nói luyên thuyên, thích khỏa thân, mẹ Loan lại đưa cô vào chùa rồi thuê thầy về cúng bái.
Gần một tháng sống trong chùa, bệnh của Loan không thuyên giảm mà càng nặng hơn. Đến khi Loan bỏ nhà đi lang thang, mẹ Loan mới đi tìm con về.
Trong những ngày lang thang khắp nơi, cô mắc chứng hoang tưởng hưng cảm. Cứ thấy đàn ông là cô lao vào ôm rồi tự cởi bỏ xiêm y. Khi mẹ tìm đến thì bệnh của Loan đã quá nặng. Cô phải đưa đi điều trị tâm thần.
Khi vào đến bệnh viện, Loan vẫn ở trạng thái hoang tưởng hưng cảm, luôn thích cảm giác được đụng chạm tới đàn ông.
Kể lại quãng thời gian Loan điều trị ở viện, điều dưỡng Phong của khoa nhớ "Có hôm cả khoa đang họp giao ban. Mọi người thấy Loan la hét, người không mảnh vải che thân.
Các y tá lại chạy đến giữ cháu lại nhưng chỉ có điều dưỡng nam mới giữ được cháu. Nịnh nọt nhiều lắm, mọi người mới đưa cháu về phòng rồi mặc quần áo cho".
Khi bệnh của Loan thuyên giảm, ánh mắt cô vẫn đờ đẫn. Cô bé vẫn gọi tên bố hàng ngày. Nhìn Loan, người ta chỉ tiếc giá như bố em đến thăm em lấy một lần.
Sau này, khi Loan xuống Bệnh viện Tâm thần Trung ương 1 điều trị, cô cũng thường nhắc tới tên bố mình. Những khi hoang tưởng hưng cảm lên, cô vẫn tự cởi bỏ xiêm y chạy khắp phòng điều trị.
Cô ghét cảm giác áo quần vướng víu trên người. Nếu gặp đàn ông, em lại chạy đến ôm chầm lấy họ. Bị cự tuyệt, cô gái khóc lóc thậm chí quỳ xuống xin được ôm một cái.
Chỉ cần được ôm một cái là cô có thể bình tâm trở về phòng mặc lại quần áo. Nhìn hình ảnh của Loan, ai cũng xót xa.
Nhiều năm trôi qua, chứng bệnh của Loan đã khỏi nhưng với nhiều người hình ảnh của em như một bức tranh cho mái ấm gia đình tan vỡ.
Thiếu vắng cha, mẹ không hiểu tâm lý, con cái thường xao động. Nhưng các em không được bố mẹ để ý dẫn đến bệnh nặng hơn mới đưa đi điều trị.
Ngày mẹ cô đưa con xuống bệnh viện lấy thuốc, khi gặp Loan giọng nói nhẹ nhàng, vẻ đẹp bên ngoài xinh xắn nhưng mẹ Loan vẫn lo lắng về cô con gái của mình.
Bà chỉ ước được quay trở lại bà sẽ không quá cao ngạo vì bị phản bội mà chia tay bố Loan. Để con gái mình không bị bệnh oái oăm như bây giờ.
* Tên nhân vật đã được thay đổi