Gửi cô Trần Kim Thu, Giảng viên Lịch sử trường Dự bị ĐH Dân tộc Trung ương,
Thưa cô!
Em và cả C3 đã từng rất ghét cô... bởi lẽ trong mắt chúng em cô quá kiêu ngạo, luôn cho mình đúng, chưa bao giờ nghĩ cho học sinh.
Chúng em nghĩ như vậy là vì khi anh Lương Trọng Nhân (chắc cô còn nhớ chứ ạ!) nghỉ học về quê vì nhà có cỗ nhưng cô đi công tác không ký giấy xin nghỉ được nên anh ý đã bị nhà trường lập biên bản khiển trách.
Không những vậy, cô còn bắt anh ý viết tường trình, kiểm điểm, rồi đọc trước lớp. Khi đó em thấy cô thật quá đáng, em đã thật sự thất vọng về giáo viên chủ nhiệm.
Vì thế, ngày sinh nhật cô dù đã được cô Thu (Địa) nhắc nhưng vì chúng em đâu coi cô là cô chủ nhiệm nên cả lớp không một ai chúc cô, tất cả coi như không biết.
Mỗi khi cô bảo em viết biên bản lớp em luôn hậm hực làm theo như đang bị hành hình. Dường như mọi lời nói, cử chỉ, hành động của cô đều như cái gai trong mắt em và lớp...
Nhưng rồi thời gian đã chứng minh cho chúng em thấy rằng chúng em đã sai rồi, sai hoàn toàn cô ạ! Cô là một giáo viên chủ nhiệm thực sự tốt, thực sự hết lòng vì học sinh!
Cô ạ! Em nhớ những tiết cô giảng bài quá, cô lúc nào cũng nhắc nhở chúng em tập trung và soi nhất cử nhất động của từng đứa một.
Em thấy cô thật khác, học đại học thầy cô cứ giảng trò hiểu hay không cũng mặc, ngủ cũng kệ em thấy chán lắm ạ! Em nhớ những kỷ niệm với cô và C3 nữa!
Em nhớ những khi cô dặn đi dặn lại là có chuyện gì ở ký túc phải báo cho cô trước tiên, tránh để bị lập biên bản ảnh hưởng đến kết quả cuối năm.
Em nhớ những lần ngồi nghe cô dặn dò trước mỗi kỳ thi, em nhớ những khi cả lớp nhao nhao bàn tán, chuẩn bị cho những tiết dự giờ.
Nhớ cái vụ ‘hội giảng hụt’ quá cô ạ, bao nhiêu tâm huyết, kỳ vọng của cô với cả sự nỗ lực, cố gắng của chúng em đều đổ sông, đổ biển khi cô không được thi giảng mà phải làm Ban giáo khảo.
Em biết cô đã rất cố gắng để không rơi nước mắt trước mặt chúng em, cô của C3 thật sự rất kiên cường và mạnh mẽ.
Là người con của mảnh đất biên cương em sẽ ghi nhớ mãi câu nói của cô rằng ‘sẽ không có một biên giới quốc gia thực sự nếu trong mỗi chúng ta không có một tình yêu biên giới đích thực...’
Cô trong mắt em thực sự rất hiền, em thấy dường như cô không hề quan tâm đến người khác, không bận tâm họ nghĩ gì về cô mặc dù nhiều khi chúng em còn thấy tức thay cho cô.
Em nhớ lần đi liên hoan ở nhà cô thật vui biết bao.
Là học sinh dân tộc vùng cao, sống xa nhà, phải ở trong ký túc chúng em không có cơ hội nấu ăn thì đó là một bữa cơm gia đình thật ấm cúng, được ăn những món ăn tự tay chuẩn bị, được ngồi ăn với những người bạn, với cô giáo quả thật rất vui!
Em nhớ ngày cô ra cổ vũ lớp mình đá bóng cô cũng ngồi bệt xuống nền như chúng em, cũng reo hò không kém tụi em.
Chắc cô còn nhớ lúc chụp kỷ yếu chứ ạ! Vì hào hứng quá mà chúng em quên không nhắc lại với cô (nói nhỏ với cô đêm trước hôm ấy 3 phòng 206; 207; 208 nhà C1 náo loạn hết cả lên nào là thử áo dài, rồi thổi bóng bay, bơm bóng nước... vui lắm cô ạ!) để cô nghĩ là hoãn chụp và rồi cô không trang điểm, không áo dài đến chụp ảnh với chúng em.
Em nghĩ nếu như không phải C3 mà là một lớp khác hoặc trong một dịp khác có lẽ cô sẽ không chụp ảnh nữa nhưng vì là chúng em nên cô vẫn chụp, cô còn nói vui cô là học sinh già nữa cơ mà.
Cơ mà cô của chúng em đẹp không cần son phấn, cũng chả thiết lụa là cô nhỉ!
Và cũng vì là C3 nên ngày chúng em mở tiệc chia tay, dù bận vô cùng nhưng cô vẫn cố đến với lớp...
Có lẽ để kể hết những kỷ niệm, những nhớ nhung giữa em và cả C3 với cô thì có lẽ sẽ không bao giờ hết... em sẽ để dành một ngày nào đó cô và chúng em gặp mặt tiếp tục ôn lại.
Khi ấy cô đừng trách vì chúng em đã từng không thích cô nhé vì cô là cô giáo của C3 rồi cô ạ.
Cuối cùng nhân ngày 20/11 em xin được chúc cô sức khỏe, hạnh phúc, thành đạt, em chúc cô sẽ thành công hơn nữa trong sự nghiệp trồng người mà cô đã chọn ạ!!!
Chúng em yêu cô!
Nguồn: Fanpage Học Văn - Văn Học