"Bố thấy con gái ngủ với trai lạ": Người Việt nay đã thoáng hơn?

La La |

Câu chuyện đang tạo ra một cơn sóng lớn trên cộng đồng mạng và từ đó, chúng ta có thể thấy được góc nhìn của người Việt về quan hệ nam-nữ.

Ngày hôm nay (28/6), rất nhiều dân mạng đã truyền tay nhau câu chuyện có nội dung nói về cách ứng xử của người cha khi chứng kiến con gái ngủ với một người con trai lạ ngay trên ghế sofa của nhà mình.

Dám chắc rằng, với nền văn hoá hay thuần phong mỹ tục của nước ta, chuyện con gái đưa trai lạ về nhà, "làm chuyện ấy" ngay giữa phòng khách là một điều rất khó để có thể chấp nhận.

Nhưng một hiện thực hoàn toàn khác đã xảy ra, cái ứng xử nhẹ nhàng, chu đáo của ông bố, không doạ nạt, quát mắng hay vũ lực... đã kiến cho dân mạng Việt phát "mê".

Câu chuyện này đã thu hút được hàng chục ngàn like và chia sẻ của dân mạng, kèm theo những lời bình luận. Qua đây, chúng ta cũng cũng có thể nhìn thấy được một phần nào đó tư tưởng của người Việt trong những vấn đề tưởng chừng là không thể chấp nhận này.

Câu chuyện đang được dân mạng truyền tay nhau:

"Vào một buổi sáng nhiều năm trước đây, khi vừa bước xuống nhà, tôi đã chứng kiến cảnh tượng đứa con gái 17 tuổi đang nằm khỏa thân trên ghế sofa, bên cạnh 1 nam thanh niên lạ mặt.

Cả 2 đang ngủ say sau cả đêm "làm việc vất vả". Tôi không nói gì, lặng lẽ đi chuẩn bị đồ ăn sáng, sau đó, lên gác và nói với vợ, con trai và cô con gái út của tôi trật tự để cho 2 đứa ngủ.

Bàn ăn nằm ở phía trước và cách ghế sofa khoảng 6m. Chúng tôi cùng ngồi xuống và gọi lớn "Chàng trai trẻ". Chưa bao giờ tôi nhìn thấy người nào bật dậy nhanh đến như thế.

"Bữa sáng đã sẵn sàng rồi đây", tôi nói bằng giọng dọa dẫm và điều đó như khiến cậu ta "hồn lìa khỏi xác". Sau đó, tôi kéo chiếc ghế gần chỗ mình ra và nói "Ngồi đi". Cả gia đình vẫn im lặng, chăm chú nhìn vào đĩa thức ăn, không một ai động đậy. 

Có lẽ khoảng cách 6m từ chiếc sofa tới bàn ăn là đoạn đường dài nhất, khó khăn nhất từ trước đến giờ đối với cậu ta - 1 kẻ chẳng mặc gì trên người.

Cậu vội vàng mặc lại quần áo và tiến tới bàn ăn. Lúc này, con trai tôi mới vỗ nhẹ vào vai, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, thở dài rồi lắc đầu đầy ẩn ý. Chàng trai trẻ tỏ vẻ thực sự lo lắng.

- "Chàng trai, tôi có câu hỏi dành cho cậu. Câu trả lời mà cậu đưa ra quan trọng... với chính bản thân cậu". Cậu ta sợ tới vã mồ hôi.

- "Cậu có thích mèo không?"...

Đó quả thực là 1 chàng trai dễ mến, thân thiện và thông minh. Ở cậu ta có điều gì đó rất đặc biệt. Con gái tôi thì nói chàng trai của nó chu đáo và tốt bụng.

Kể từ buổi sáng hôm đó, cậu ta đến nhà tôi mỗi ngày, nhưng không bao giờ ngủ qua đêm.

Hàng sáng, cậu ta đưa đón con gái tôi đi học và đảm bảo con bé luôn hoàn thành bài vở đầy đủ. Khi con bé ốm và chúng tôi phải đi làm, cậu ta luôn ở bên chăm sóc, quan tâm rất chu đáo. Mỗi khi con bé khó chịu, cậu ta lại có được sự kiên nhẫn của 1... thiên thần.

Chàng trai nói rằng mình không có gia đình, không được đi học và không có công việc ổn định. Nhưng hai đứa rất yêu nhau. 

8 tháng trôi qua, sau khi tìm hiểu kỹ hơn về gia cảnh của chàng trai kia, con trai tôi mới tâm sự với tôi rằng, cuộc sống trước đây của chàng trai trẻ rất khó khăn, cả gia đình phải sống trong căn nhà di động đi thuê.

Khi mới 15 tuổi, người cha đã tự kết liễu cuộc đời, 3 tuần sau đó, mẹ cậu - 1 người nghiện ma túy - cũng bỏ đi biền biệt. 

Suốt 3 năm sau đó cậu ta phải sống vật vờ, lang thang trên đường phố, ngủ ở công viên hay những nhà nghỉ rẻ tiền. Để có tiền trang trải cuộc sống, cậu ấy đã xin làm công nhân xây dựng.

Thời gian trôi qua và giờ thì, tôi được gặp 1 chàng trai 18, 19 tuổi, rất lịch sự và vui vẻ. Chính cậu ấy đã giúp đỡ, chăm sóc, và khiến con tôi cảm thấy hạnh phúc. 

Thi thoảng, khi cậu ấy không đến vì bận, chúng tôi lại cảm thấy thật thiếu vắng. Dù không phải là bạn bè nhưng con trai tôi rất yêu quý cậu ấy.

Con gái út của tôi thì tin tưởng cậu ấy vô điều kiện còn vợ tôi thì coi thằng bé như con đẻ. Còn tôi ư? Thi thoảng tôi vẫn lo lắng cho thằng bé. Tôi muốn nó được hạnh phúc.

Đã có lần tôi tâm sự với vợ và con gái út về những điều mà tôi học được từ thằng bé. Cả vợ và con gái tôi đều đã khóc. Tôi cũng đã từng cảm thấy rất buồn khi đáng lẽ con gái nên nói với chúng tôi về hoàn cảnh của thằng bé. Nó yêu chàng trai đó nhưng lại để cậu ấy phải lang thang mỗi ngày ngoài kia...

Rồi tôi quyết định đưa cho thằng bé 1 chiếc chìa khóa và nói rằng tôi muốn nhìn thấy nó tại nhà vào mỗi tối. Vài tuần sau, chúng tôi đã sửa 1 căn phòng trống và cùng nhau đi sắm đồ đạc. Thằng bé thích tự mình làm mọi thứ và làm việc gì cũng thành thạo. 

Thời điểm đó là năm 2000. Và giờ, 15 năm sau, "đứa con trai mà tôi nhìn thấy đang ngủ cùng con gái mình" đã có 1 sự nghiệp kinh doanh phát đạt. Chúng đã có 3 thiên thần bé nhỏ, trong đó có 1 cặp song sinh - 1 trai, 1 gái vừa chào đời năm ngoái".

Rất nhiều người dùng Việt đã tỏ rõ quan điểm đồng tình với cách ứng xử của ông bố. Thay vì đuổi đánh hay có những hành động thể hiện sự giận giữ... ông bố đã đối xử với chàng trai lạ đó một cách nhẹ nhàng, từ tốn và giống như một người thân trong gia đình.

Người dùng Đường Kim Khánh có viết: "Câu chuyện về tình người! Ở Việt Nam chắc nhiều người sẽ cấm con gái khi biết chàng trai vô gia cư có ông bố nát rượu tự sát và bà mẹ chối bỏ trách nhiệm".

Một người phụ nữ cũng đã lên tiếng về góc nhìn của mình, chị Quach To Trinh cho biết: "Thực tế đã có nhiều ông bố vợ giúp đỡ chàng rể làm nên cơ đồ!

Tuy nhiên người lang thang lương thiện là cậu bé trong chuyện thì có lẽ rất đặc biệt. Em thích cách ứng xử của ông bố tới đoạn cùng ăn sáng.

Cần bình tĩnh, lịch thiệp và nhân văn trong ứng xử ngay cả với điều chưa hài lòng với con cái thì cha mẹ sẽ có tiếng nói chung với chúng hiệu quả hơn!"

Ở một góc độ đa chiều và khách quan hơn, bạn Nguyen Mai Lien đưa ra ý kiến: "Câu chuyện thật nhân hậu và cảm động anh V.M.C. Người cha này may mắn vì cách đối xử cao cả của ông đã mang lại kết cục tốt đẹp.

Nhưng trong thực tế bao nhiêu bậc làm cha mẹ có thể ủng hộ cho con gái mình tiếp tục lao vào một mối quan hệ đầy rủi ro như vậy?

Không phải vì họ không tốt như người cha kia, mà là vì lòng thương con không cho phép họ có thể liều lĩnh!

Trong chuyện này theo em Tây và ta cũng không khác biệt nhiều, có khác là cách phản ứng thôi, Tây phương thì sẽ ý nhị hơn, còn Á Đông thì nghiêm khắc hơn!"

Vẫn còn nhiều và rất nhiều lời bình luận tương tự như vậy trên mạng xã hội. Nhưng từng đó cũng đủ để chúng ta nhận thấy rằng, góc nhìn của người Việt về vấn đề "ăn cơm trước kẻng" vốn dĩ là điều cấm kị nay đã khác.

Đồng thời, chúng ta cũng có thể thấy được mong muốn của nhiều người về cách ứng xử của các bậc làm cha làm mẹ đối với những việc làm "đúng-sai" của con cái để có cách điều chỉnh sao cho cân bằng và hợp lý nhất.

Quát nạt, vũ lực, "các lệnh cấm"... sẽ không mang lại nhiều hiệu quả tích cực mà thay vào đó, hãy bình tĩnh xử lý tình huống để mọi thành viên cảm nhận rõ hơn về giá trị thật của cuộc sống, tình người... đây cũng chính là những gì mà câu chuyện muốn nói tới.

 

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại