Tôi là chàng trai tỉnh lẻ, bố mẹ đều làm nông nên ngay từ khi bước chân vào đại học tôi đã xác định bản thân phải tự lực cánh sinh chứ không thể làm gánh nặng cho bố mẹ mãi.
Vậy là ngay từ năm thứ nhất học tại Đại học Bách khoa tôi đã đi tìm việc làm thêm, tất nhiên tôi phải cân đối thời gian để không ảnh hưởng đến việc học. Sau đó mẹ tôi đau yếu liên miên nên thỉnh thoảng tôi cũng tiết kiệm gửi về biếu mẹ vài trăm.
Tôi biết mình là niềm tự hào của cả gia đình nên luôn luôn cố gắng hết mình. Tôi gặp và yêu Liên cũng trong lúc đi làm thêm thời sinh viên.
Chúng tôi là những đứa sinh viên tỉnh lẻ gặp nhau nên tâm hồn dễ dàng đồng điệu. Chúng tôi đã có với nhau những ngày tháng vô cùng ngọt ngào nhưng luôn ý thức không bao giờ đi quá giới hạn.
Tốt nghiệp đại học, với tấm bằng giỏi của Đại học Ngoại thương, Liên không khó để có công việc với mức lương khá cao mà bao người phải ngước nhìn. Còn tôi, chẳng hiểu sao vận đen cứ bám mãi, cũng với tâm bằng giỏi nhưng tôi đi khắp nơi vẫn chưa tìm được công việc tương xứng với những gì bỏ ra và đặc biệt mức lương của tôi chỉ bằng nửa của người yêu.
Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng tự ti vì trong thâm tâm tôi, đàn ông sức dài vai rộng phải gánh vác, lo toan cho gia đình chứ sao để vợ lo được.
Đúng lúc đó bên Nhật đang tuyển kỹ sư cơ khí mà theo lời thầy giáo dạy đại học của tôi thì đây là cơ hội hiếm thấy, sang đó tôi được nhận làm ngay với mức lương tốt lại có cơ hội phát triển nghề nghiệp. Vậy là tôi đồng ý đi luôn.
Ngày tôi nói với người yêu việc sẽ ra nước ngoài vài năm lập nghiệp, Liên một mực phản đối vì với em thì mức lương hai đứa cộng lại thừa sức sinh sống và tích lũy ở thủ đô. Quan trọng nữa là Liên lo lắng tôi sẽ theo chân cô gái khác khi yêu xa.
Ảnh minh họa
Để người yêu yên lòng tôi bảo nếu em đồng ý tôi sẽ về nhà xin bố mẹ sang nhà em làm lễ ăn hỏi, thậm chí là cưới luôn cũng được để em không phải bận tâm về việc tôi sẽ thuộc về ai khác nhưng em không đồng ý.
Ngày tôi đi, Liên không ra sân bay tiễn tôi mà chỉ nhắn cho tôi rằng khi trở về nhất định tôi sẽ hối hận vì sự ra đi ngày hôm nay.
Sau ngày đó em chặn đứt mọi liên lạc với tôi, còn tôi thì lao đầu vào công việc để trái tim thôi thổn thức nhớ đến em. Sau 5 năm, công ty của Nhật mở rộng thị trường sang Việt Nam, lúc ấy tôi cũng leo lên vị trí trưởng phòng kỹ thuật với mức lương trăm triệu.
Tôi tình nguyện trở về Việt Nam, chấp nhận mức lương thấp hơn một chút để có cơ hội gần bố mẹ và quan trọng là gặp Liên vì tôi biết em vẫn chưa lấy ai.
Ngày tôi đặt chân đến sân bay Nội Bài cuộc gọi đầu tiên của tôi là tìm gặp Liên, may mắn thay em lại bắt mắt. Giọng Liên vẫn ấm áp như ngày nào… Tôi hẹn gặp em tại một quán café và em cũng đồng ý.
Chiều hôm ấy, Hà Nội trở gió, tôi vội táp vào lề đường mua tạm chiếc áo khoác mỏng và đến quá café chờ người yêu. Thế nhưng, gặp Liên tôi ngỡ ngàng trước sự đổi thay của cô ấy, không còn là Liên của tôi những năm về trước nữa.
Cô ấy ăn mặc sành điệu, tô son, điểm phấn, gương mặt lạnh lùng, câu từ dứt khoát và đặc biệt đôi mắt không còn nhìn tôi âu yếm như xưa. Dẫu thế, tôi vẫn thương và yêu cô ấy quá đỗi.
Ngồi nói chuyện được nửa tiếng đồng hồ thì cô ấy ra về vì nói có cuộc hẹn với khách hàng. Tôi cầm tay Liên nhưng em lạnh lùng rút ra.
Tôi nói em có thể cho tôi một cơ hội không thì mặt Liên biến sắc. Cô ấy thì thầm vào tai tôi một câu khiến tôi chết lặng: “Anh còn nhớ tin nhắn em nhắn cho anh ngày anh bay sang Nhật không? Em chờ anh suốt 5 năm để nói rằng anh vĩnh viễn không bao giờ có được em, anh trở về với mức lương trăm triệu thì sao? Ngay từ đầu em đã nói không cần quá giàu sang nhưng anh vẫn nhất quyết ra đi. Chúc mừng anh đã quay vào ô mất lượt”.
Một tháng sau trên facebook của em tôi thấy em xúng xính váy cưới với một người đàn ông khác. Tôi ra đi để mong có một sự nghiệp làm tiền đề vững chắc cho hôn nhân, cho bố mẹ và con cái chúng tôi sau này nhàn nhã hơn thì có gì là sai mà cô ấy lại đối xử với tôi như vậy?